Mười ngày sau, Thanh Hà xuất quan.
Sau khi Liễu Trực chết, Ngu nương tử dùng tiền bán thi thể của trượng phu để mở một tiệm bánh nướng, tần tảo nuôi dưỡng Đại Bảo, Nhị Bảo và Tiểu Bảo khôn lớn.
Bọn họ nén nỗi đau, nương tựa lẫn nhau, quan tâm chăm sóc, cuộc sống dù khó khăn nhưng không vô vị.
Đáng tiếc, cảnh đẹp chẳng mấy chốc tàn, một ngày nọ Đại Bảo và Nhị Bảo liên tục sốt cao, Ngu nương tử đưa chúng đi gặp thầy thuốc, dặn Liễu Tiểu Bảo ở nhà đừng đi lung tung.
Ngày đó có một vị khách tìm đến tận nhà, nói rằng mình đã đánh rơi một miếng ngọc ở trước quầy bánh nướng của họ, chắc chắn là bị trộm rồi, yêu cầu trả lại ngọc.
Người này là một tên vô lại nổi tiếng gần xa, lại có một đám tay sai hung hãn, đánh rơi ngọc chỉ là cái cớ, thực chất là muốn tống tiền.
Nếu đổi là người khác có lẽ đã bồi thường tiền cho hắn, nhẫn nhịn cho qua, nhưng Liễu Tiểu Bảo lại là người có tính cách bướng bỉnh, sống chết không chịu đưa, lại chạy ra đường, lớn tiếng kêu oan.
Khi Ngu nương tử trở về, người khác nói với nàng, Tiểu Bảo của nàng đã bị đánh chết một cách thảm khốc.....
Có lẽ, một người sống thật sự không thể chịu nổi hai cú sốc đau đớn đến vậy trong vòng một năm.
Từ đó về sau, Ngu nương tử và hai đứa con còn lại trong lòng gieo rắc hận thù sâu nặng. Người sống không nghĩ cách sống tốt, chỉ nghĩ đến khi nào có thể lăng trì kẻ thù, cả ngày mài dao hừng hực sát khí.
Không ngờ, hồn phách của Liễu Tiểu Bảo vẫn luôn quanh quẩn bên cạnh họ, gọi nương, đại ca, nhị ca.
Tất cả mọi người sau khi chết hóa thành quỷ hồn, đều đột nhiên hiểu ra một chuyện, ngoan ngoãn ở lại hồng trần bảy ngày, đi gặp người muốn gặp lần cuối, sau đó là có thể đi đầu thai.
Nhưng có một điều nhất định phải tuân thủ: không được can thiệp vào bất kỳ chuyện gì của người sống.
Biết rõ như vậy—
Ngày đầu thai, tiểu quỷ vẫn giết người.
Nó từ bỏ việc đầu thai, chỉ hy vọng kẻ thù chết đi, nương và hai huynh đệ có thể vực dậy tinh thần, sự thật là, họ càng thêm đau khổ vì không thể tự tay báo thù cho Tiểu Bảo.
Liễu Tiểu Bảo không biết phải làm gì, cứ thế âm thầm bầu bạn bên họ bao nhiêu năm, nhìn họ ngày càng gầy gò, không có sức sống, cũng ít khi mỉm cười.
Nhìn họ bệnh tật, không có tiền chữa, cũng không muốn chữa, bình tĩnh bàn bạc làm sao để cùng nhau rời khỏi nhân gian, vào ngày giỗ của Tiểu Bảo.
Liễu Tiểu Bảo tuyệt vọng, nhưng chỉ có thể đứng nhìn, không làm được gì.
Cho đến khi một vị đạo trưởng xuất hiện.
Nơi họ ở hẻo lánh và nghèo khó, chưa từng xuất hiện một người có khí chất xuất trần, tựa như tiên nhân giáng thế như vậy.
Trong căn nhà u ám, Ngu nương tử ngồi trên xe lăn, đôi mắt vô thần nhìn hắn: "Ngươi là ai?"
Người đó ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào nàng.
"Ta tên Từ Tứ An."
Đôi mắt Ngu nương tử chuyển động, hơi dao động, hỏi: "Từ đạo trưởng vì sao đến?"
"Vì cố nhân của cố nhân mà đến."
"Cố nhân của ngươi là ai?"
"Cung Thẩm."
"............"
Đồng tử Ngu nương tử khẽ co lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!