Khâu Ca phản ứng lại, phụt cười một tiếng.
Là Tu thúc chứ không phải hưu thư à*. Thằng nhóc này điên rồi sao, trong đầu chứa cái gì vậy?
: Tu thúc và : hưu thư đều có cùng âm là xiū shū.
Khoan đã, hưu thư?
Nụ cười của nàng cứng lại. Hai người họ thành thân lúc nào vậy?
Truyền âm vẫn đứt quãng truyền đến, có chút buồn bã: "Sư huynh, ngươi nói gì đi chứ."
"Ngươi đừng không để ý ta như vậy."
"Sư huynh..."
Về lý trí, nàng khẳng định Cung Thẩm vẫn ngu ngốc vô phương cứu chữa ở một khía cạnh nào đó, giống như hồi nhỏ.
Nhưng về tình cảm, nàng lại có cảm giác như bị chó cắn vào ống quần, cứ van xin ngươi đừng vứt bỏ nó vậy.
Khâu Ca nhất thời không biết nên tiếp tục dội gáo nước lạnh vào hắn, hay giải thích một câu.
Nhưng nếu là công tử, chắc chắn có thể lạnh lùng tàn nhẫn đá con chó này đi, giống như trước đây mỗi lần sinh thần y đều đuổi những nam nữ mà các gia tộc khác đưa đến vậy.
Nàng trấn tĩnh lại, nhìn Từ Tứ An, Từ Tứ An vừa lúc đó đè thấp khóe môi một chút, ngón tay gõ hai cái trên bàn, mặt không biểu cảm ra hiệu cho nàng: Ra ngoài.
"..." Khâu Ca tâm trạng phức tạp ra khỏi xe ngựa...
Cung Thẩm khoanh chân ngồi trên nóc xe ngựa ngẩn người, hai vết cắt trên má đang rỉ máu, là do khi nãy động thủ với Đoạn Khâm mà có.
Để đến Nghiệp Thành nhanh nhất, họ chọn một con đường hoang vắng không ai dám đi.
Hai bên kẹp núi, đường đi nhiều chướng ngại vật, may mà những con ngựa của Kha gia được nuôi bằng linh thảo lớn lên, thông linh tính, phân biệt phương hướng, không cần người điều khiển, có thể linh hoạt phi nước đại trên con đường hoang vắng.
Tuy nhiên, để tránh bị đá lăn trúng, cần có một người ở bên ngoài canh chừng.
Một vệt máu cực mảnh trượt xuống má đến hàm, tí tách rơi xuống phù truyền âm, làm mờ đi những chữ đen trên đó.
Cung Thẩm lau đi vết máu đó, trấn tĩnh lại tinh thần.
Mãi không nghe thấy giọng Từ Tứ An, có phải phù truyền âm này bị hỏng rồi, hay là giọng bên kia quá nhỏ?
Cung Thẩm đưa đến tai, cẩn thận lắng nghe.
Giọng Từ Tứ An đột nhiên lơ đãng vang lên: "Cung Thẩm."
"Không có hưu thư, đừng nghĩ linh tinh."
Giọng nói quen thuộc lạnh nhạt truyền đến bên tai, khiến Cung Thẩm toàn thân giật mình, đầu óc nóng bừng, vội vàng đưa bùa ra xa.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại đưa lại gần, chỉ là đổi tai nghe.
"Sư, sư huynh," Hắn lắp bắp, "Vừa nãy ta rõ ràng nghe thấy..."
"Là một vị tiền bối cùng về, chúng ta gọi ông ấy là Tu thúc."
"!"
Cung Thẩm coi như đã hiểu mình đã nói một đống lời ngốc nghếch, vô cùng xấu hổ: "Thì ra là vậy, ta nói sai rồi, ngươi giúp ta xin lỗi vị tiền bối đó được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!