Chương 39: Kẻ ngốc và đồ đần

Khoảnh khắc tiếp theo, một bàn tay giữ chặt mắt cá chân Từ Tứ An, gần như nâng y rời khỏi mặt đất.

Rầm.

Kéo xuống nước, vội vàng mà lại dịu dàng.

Năm ngón tay Cung Thẩm dùng sức, nắm chặt Từ Tứ An dưới nước, như người từ vực sâu nắm lấy sợi dây leo lên, dễ dàng để lại những vết hằn đỏ thẫm trên bắp chân Từ Tứ An.

Từ Tứ An dường như cảm thấy không thoải mái, duỗi chân còn lại ra đạp hắn, nhưng vẫn bị giữ lại.

Cung Thẩm hai tay siết chặt lấy hai chân y, ào một tiếng đứng dậy, thẳng tắp ôm y lên như bế một đứa trẻ.

Hai người cùng lúc nổi lên mặt nước.

Từ Tứ An chưa từng bị người khác ôm như vậy, lập tức vừa kinh ngạc, vừa tức giận, vừa xấu hổ.

Ánh tím chợt lóe, linh lực theo bản năng cuồng bạo phóng ra, dường như muốn kéo cả suối nước nóng cùng chìm, sóng nước lay động, mãi không dứt.

Mà Cung Thẩm vẫn bất động.

Từ Tứ An vẫn dừng lại ở thời điểm quan trọng, linh lực bạo động rút về từ trước mặt Cung Thẩm, như lý trí quay trở lại.

Y không thể không chống lên bờ vai rộng lớn tr*n tr** của Cung Thẩm, mắt trợn tròn, rất tức giận, cũng rất bất lực.

"Buông ra."

"Ta không buông." Cung Thẩm chợt dang rộng hai chân Từ Tứ An, chen vào, dáng người sừng sững như núi, chiếm lấy từng tấc đất này, ánh mắt u ám ép sư huynh của mình vào bức tường đá trơn bóng, "Là ngươi muốn ta không rời nửa bước."

Từ Tứ An chợt siết chặt hai tay, gần như ở bờ vực mất kiểm soát: "Vậy ngươi dám không mặc gì mà đến gần sao?"

"Mới đến đâu chứ?" Đầu ngón tay Cung Thẩm miết nhẹ lên lớp vải gần đùi Từ Tứ An, "Ngươi nói thích ta, chẳng lẽ không thể cho ta làm chuyện này sao?"

"Ngươi luôn kháng cự như vậy, giấu giếm kỹ càng, làm sao ta có thể biết tâm ý của ngươi?"

"Chỉ dựa vào việc ngươi cứu ta sao?"

Cung Thẩm nhìn chằm chằm y: "Vậy ít nhất ngươi cũng nên nói cho ta biết, cái gì gọi là liều mạng cứu ta? Ngươi có phải... làm chuyện ngu ngốc gì không?"

Từ Tứ An cắn răng nói: "Không liên quan đến ngươi."

"Không liên quan đến ta." Cung Thẩm lặp lại khẽ, đột nhiên cười chế giễu một tiếng, lạnh lùng nói, "Sao lại không liên quan đến ta?"

"Từ Tứ An, ta chưa bao giờ muốn ngươi cứu ta, càng không cần ngươi liều mạng, ngươi làm chuyện thừa thãi đối với ta, thật sự khiến ta phiền lòng."

"......" Giọng Từ Tứ An run rẩy vì tức giận, "Ngươi nghĩ thế nào, ta không quan tâm."

"Thật sao?" Hơi thở ấm lạnh lại gần.

"Vậy ngươi khóc cái gì?" Môi Cung Thẩm dán vào y, "Ngươi khóc cái gì chứ?"

Từ Tứ An mắt đỏ hoe nhìn hắn.

"............"

Cung Thẩm không nên nhìn Từ Tứ An ánh mắt đó.

Ánh mắt đó, khiến sự mạnh mẽ, lạnh lùng mà hắn tựa hồ đã ngụy trang từ đầu đến cuối đột nhiên lung lay, bắt đầu tan rã.

—— Hắn cố gắng ngăn cản.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!