Chương 30: Vô tình đạo của sư huynh bị phá vỡ

Sâu trong hang động tối đen như mực.

"Giết ngươi..."

"Trả mạng lại cho ta..."

"Chết đi chết đi chết đi..."

Từng khuôn mặt quỷ méo mó, mờ ảo âm u nhúc nhích, vô số tiếng kêu thảm thiết, độc ác, sắc bén không ngừng vây quanh một người đàn ông mặc đồ đen.

Chiếc mặt nạ trắng trơn trên mặt người đàn ông đã lồi lõm, giữa những vết nứt như mạng nhện, đôi mắt xám sâu không gợn sóng từ từ mở ra.

"Ảo thuật của Thiên Lãnh Sơn Chủ quả nhiên không thể xem thường, nếu không phải ta đến kịp, cơ thể này e rằng sẽ phế mất."

Giọng hắn khàn khàn, vừa xé từng khuôn mặt quỷ xung quanh, vừa biến ra một chiếc mặt nạ trắng mới, đội lên mặt trước khi bước ra khỏi hang động.

"Đại nhân."

Hai người canh gác bên ngoài hang động cung kính nói.

Người đàn ông không đáp lại, mà ngẩng đầu nhìn trời.

Không biết từ lúc nào, trên bầu trời đêm xuất hiện một vệt trắng dài vô tận, cầu vồng xuyên qua mặt trăng, xé toạc một góc bầu trời như tấm màn sân khấu.

"Thiên Lãnh Sơn Chủ đã trúng độc của ta, muốn sống sót, chắc chắn sẽ đi đến nơi cất thuốc."

"Không biết là linh dược gì, thật tò mò quá."

Người đàn ông ngưng tụ một viên ngọc đỏ treo lơ lửng phía trước, phát ra ánh sáng đỏ u ám, hắn cười khàn khàn.

"Đi theo nó, đi thôi."

"Chúng ta đi tiễn Thiên Lãnh Sơn Chủ một đoạn."

---

Rừng hoa.

Ánh trăng trải khắp mặt đất, những bóng hoa tử đằng sâu nông trải dài trên nền đất trắng muốt, như vô số linh hồn hành hương, thành kính quỳ lạy sâu trong rừng hoa, chấp nhận một nghi lễ kỳ lạ mà thần thánh nào đó.

Bên cạnh đống lửa sắp tắt.

Từ Tứ An đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng mở choàng mắt, theo ánh trăng liếc nhìn về phía trước.

Một người mặc áo màu xanh tuyết lặng lẽ xuất hiện, mái tóc đen nhánh dài như thác nước buông xõa phía sau.

Hắn mày mắt như vẽ, đôi đồng tử màu xanh biếc thanh lãnh mà yêu dị.

Người này, rất mạnh.

Từ Tứ An thần sắc ngưng trọng, vừa định động thủ, Cung Thẩm ở bên cạnh không biết từ lúc nào cũng đã mở mắt, ấn tay y, khẽ nói: "Đợi một chút, hắn hình như đang nhìn La La."

Từ Tứ An không động thanh sắc rút tay ra, "Ừm" một tiếng.

Chỉ thấy trong lòng Cung Thẩm, tiểu gia hỏa đã ăn no ngủ kỹ dụi dụi đôi mắt ngái ngủ.

Người đàn ông khẽ gọi một tiếng: "La La."

"Phụ thân, phụ thân!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!