Từ Tứ An muốn làm Cung Thẩm khóc thật thảm thiết.
Cái đồ dối trá tồi tệ đó, đáng lẽ ra phải bị y bắt nạt cho đến chết.
Y đã nghĩ như vậy.
Nhưng, hình như đã xảy ra một chút sai sót.
---
"Nhảy xuống đi."
Khi Từ Tứ An nói ra ba chữ này, ánh mắt lạnh lẽo của y găm chặt vào khuôn mặt Cung Thẩm.
Tám năm trước, khuôn mặt này như một trang giấy trắng dễ đọc, trong lòng nghĩ gì, biểu cảm sẽ y như vậy.
Mà giờ đây, Từ Tứ An lại không thể nhìn rõ nữa.
Không có tủi thân, không có nhục nhã, trên mặt thiếu niên bình thản như không, hàng mi như một lớp sương mù dày đặc, che lấp mọi cảm xúc đáng lẽ phải có, cứ thế nhảy xuống.
Cái vẻ tuân theo đó, thật là...
Quá khó coi.
---
Cung Thẩm đã thay đổi.
Tám năm dài đằng đẵng, mài giũa người mà Từ Tứ An ghi hận trong lòng trở nên hoàn toàn xa lạ.
Nụ cười trước đây của hắn đâu rồi?
Vì sao chịu ủy khuất cũng không khóc?
Để làm rõ những điều này, y mới cứu hắn.
Chỉ có vậy thôi.
---
Sự kiện thích khách đã tạm thời kết thúc.
Trong Đình Lắng Mưa ở Vườn Xuân Hy, hai mẫu tử đã lâu không gặp lại bắt đầu trò chuyện.
"Con nói thật với mẫu thân đi, trước đây con có quen biết người ta không?"
"Đã gặp qua."
"Chỉ là gặp qua thôi sao?"
"Không phải chuyện gì quan trọng, người cứ để con tự giải quyết, được không?"
Lý Nam Uyên từ người hầu xin một chiếc mặt nạ mới, đeo cho y: "Phụ thân con vẫn luôn dạy con gặp chuyện phải tiết tháo, xử lý thản nhiên. Nếu con không làm được, thì cứ đeo mặt nạ vào."
"Đương nhiên, nếu con chọn Đạo Tiêu Dao của ta, thứ này không có cũng chẳng sao."
Từ Tứ An khẽ nói: "Con xin lỗi, con vẫn chưa nghĩ kỹ."
"Đường tu hành vạn nẻo, không cần quá vội vàng, chọn con đường phù hợp với mình là được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!