Chương 22: Y muốn làm Cung Thẩm khóc

Từ Tứ An trong đời lần đầu tiên cảm thấy nuốt một ngụm trà thật khó khăn.

Y thật sự muốn phun hết vào mặt Cung Thẩm.

Nhưng thể diện không cho phép.

Y có hứng thú với quá trình trưởng thành của Cung Thẩm đến mấy, cũng không đến mức phải ủy khuất bản thân vì điều đó.

Dù chỉ một chút ủy khuất cũng không được.

Từ Tứ An sinh ra 4 tháng đã có thể đi lại bình thường, 1tuổi cơ bản đã biết chữ, sau đó đã bắt đầu tu luyện. Sau này bất kể với ai, bất kể so sánh điều gì, trong mắt y vĩnh viễn chỉ có vị trí đầu bảng chói lọi đó.

Không vì điều gì khác, chỉ vì —— chữ Từ trong Từ Tứ An, là chữ Từ của thế gia đứng đầu thiên hạ này.

Đương nhiên, người tranh giành mọi thứ, dù bình thường có biểu hiện tiết tháo, chín chắn đến đâu, cũng sẽ khiến người khác cảm thấy khó chịu. Điều này dẫn đến việc y luôn không có bằng hữu chơi. Một người cũng không có.

Công bằng mà nói, Từ Tứ An cảm thấy mình nên có một hoặc hai bằng hữu chơi, hay nói cách khác là như mọi người với nhau.

Dù sao mọi người dường như đều có.

Nhiều hơn cũng không được, y không muốn để lại tiếng tăm là mình dễ gần.

Cho nên, vị trí bên cạnh y từ đầu đến cuối chỉ có một, nhiều nhất là hai.

Y không muốn dành cái vị trí ít ỏi đó, cho một kẻ dám xếp mình vào vị trí thứ một trăm mà còn tự mãn.

Cơn tức này cuối cùng cũng bị nuốt xuống.

Từ Tứ An sẽ tự kiềm chế bản thân, cảm xúc là thứ y học cách che giấu từ nhỏ.

Trong lòng, y cười lạnh một tiếng với chính mình một phút trước, cái người đã không suy nghĩ kỹ càng mà suýt chút nữa đã trao đi cái vị trí vô cùng khan hiếm đó.

Sau đó bắt đầu suy nghĩ, làm thế nào để Cung Thẩm chủ động từ bỏ, chứ không phải y mắng người ta đi.

l**m l**m môi, Từ Tứ An chống cằm, hỏi: "Ăn xong chưa?"

Cung Thẩm đối diện tai đỏ lên: "Có phải ta ăn nhiều quá không?"

Đây là một lý do rất hay.

"Ngươi đã tự mình ăn hết đồ mang tặng cho người khác rồi." Từ Tứ An liếc hắn một cái, lạnh nhạt phun ra ba chữ, "Có ra thể thống gì không?"

Vẻ mặt Cung Thẩm trông có vẻ sợ hãi, như một con thỏ hoảng loạn: "Xin lỗi, xin lỗi, huynh giận rồi sao? Ta tưởng chúng ta đã là bằng hữu rồi, nên..."

Từ Tứ An nghiêng đầu, ngắt lời hắn: "Vậy, ngươi kết bạn, là hy vọng mình không cần giữ lễ phép nhưng lại muốn đối phương bao dung mình sao?"

"Ta không có."

Cung Thẩm sững sờ một chút, dường như nhận ra sự thay đổi thái độ của Từ Tứ An, cúi đầu, giọng nói xen lẫn một chút khàn khàn: "Nếu huynh đến nhà ta, ta sẽ không vì huynh ăn nhiều mà ghét bỏ huynh đâu."

Từ Tứ An yên lặng một lúc, đưa cho hắn một chiếc khăn tay: "Ngươi cứ khóc lóc như vậy, phụ mẫu ngươi thật sự sẽ không ghét bỏ ngươi sao?"

"Họ mới không, ghét bỏ ta."

Câu hỏi này hoàn toàn chọc vào nỗi đau của Cung Thẩm, hắn hất tay y ra, đột nhiên đứng dậy, dùng cánh tay lau loạn xạ mắt và má, nhưng nước mắt lại càng lau càng nhiều, đứt quãng nói:

"Ta không biết huynh đột nhiên như vậy để làm gì, hu hu hu, nhưng ta, ta không muốn làm bằng hữu với huynh nữa. Cảm ơn huynh đã cho ta vào, ta phải đi, đi rồi."

"Đi đi không tiễn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!