Năm Sinh Ninh thứ 228, Cung Thẩm 12 tuổi.
Tại Đoạn gia, Nghiệp Thành.
Đang giữa tiết trời tháng ba se lạnh, vào khắc giữa trưa, thiếu niên đang nướng khoai trong phòng thì có tiếng gõ cửa.
Cốc, cốc, cốc.
Hắn nhận ra âm thanh này, vội vàng ôm một củ khoai vừa nướng xong, vừa xuýt xoa "Nóng, nóng, nóng quá!" vừa đi mở cửa sổ.
Cửa vừa hé một khe, một cái mỏ đỏ nhọn hoắt đã vội vàng chen vào, gió lạnh theo đó thổi đến khiến hắn nhe răng nhếch mép, vội vàng đóng cửa lại.
Cung Thẩm bị một chú bồ câu trắng tròn trịa xinh đẹp bổ nhào vào người, hắn cười nói: "Đã lâu không gặp, Nha Nha, ngươi hình như lại béo ra rồi."
"Cúc c*, cúc c*."
Bồ câu trắng nhảy nhót vài cái trong lòng hắn, như mọi khi lập tức sà vào thức ăn, chúi đầu vào củ khoai mềm mại hồng hào mà mổ.
"Ngươi vất vả rồi."
Cung Thẩm xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, ôm nó ngồi lại bên bếp than, thêm chút than cho trong phòng ấm áp hơn, sau đó tháo thư từ chân nó ra.
Tháng này có đến năm tờ, xem ra cuộc sống của Kha Tuế nhất định rất thú vị, Cung Thẩm hăm hở mở ra ——
"Ha ha ha ha ha ha ha ha.... "
Một chữ này chiếm trọn cả một trang.
Cung Thẩm khóe miệng giật giật.
Lật tiếp.
"Nói cho huynh biết, mấy hôm trước ta theo phụ thân đến Nghiệp Thành làm việc, gặp phải cái tên khốn Đoạn Khâm đó, thấy vẻ mặt ngông nghênh của hắn, ta không nhịn được đã đánh nhau với hắn một trận, huynh đoán xem, ta đã châm kín lưng hắn bằng kim! Hahahahahahahahahaha! Thật sảng khoái!"
"Tên đó trọng thể diện hơn trời, chuyện này chắc chắn sẽ không nói cho người ngoài biết, cho nên ta đặc biệt kể cho huynh nghe để huynh vui vẻ, coi như cũng giúp huynh hả giận! Tổng cộng chín chín tám mươi mốt cây ngân châm, không biết cuối cùng là kẻ xui xẻo nào đã nhổ cho hắn hahahahahahahahahaha!"
Cung Thẩm hít sâu một hơi, đọc tiếp.
"Bằng hữu của ta, nếu kẻ xui xẻo đó là huynh, xin đừng nhắc đến trong thư hồi đáp, điều này sẽ làm giảm đi chút ít niềm vui của ta."
Cung Thẩm: ".............................."
Cũng chẳng cần phải xây dựng niềm vui của mình trên nỗi đau của người khác.
Tuy phần mở đầu khiến người ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng ba trang sau nội dung lại vô cùng phong phú và hữu ích.
Chẳng hạn như, gia tộc giàu có nhất thiên hạ là Tần gia, nhưng gia chủ Tần gia lại sợ vợ, thường ngày ra ngoài uống rượu còn phải mượn tiền con trai.
Lại ví như, ngay cả Từ gia, gia tộc ghét giao du nhất thiên hạ này cũng tổ chức yến tiệc, huynh đoán xem vì sao? Để cáo tri thiên hạ: Từ gia đã chuyển nhà, dự kiến mười năm tới sẽ không giao thiệp với ai...
Cung Thẩm đọc một cách thích thú, gặp chữ nào không biết lại giở "Tự Thư" ra đối chiếu.
Cuối thư có viết:
"Gần đây y thuật của ta lại tiến bộ, tính toán được lần này Nha Nha về là sẽ sinh rồi, huynh hãy đặt tên cho tiểu bảo bảo đi, ai bảo mẫu thân nó thân huynh hơn."
"Không được nói những lời xui xẻo như 'ta sống không được bao lâu nữa thì thôi', ta còn tính toán được chỉ cần huynh chăm chỉ uống thuốc, sống hai trăm tuổi cũng không thành vấn đề. Tin ta đi, ta là con trai của thần y mà."
Cung Thẩm cười cười, gấp thư lại cất vào một chiếc hộp gỗ, rồi bày giấy bút ra, để chú bồ câu đã ăn no nằm một bên ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!