Cậu bé áo đỏ lấm lem, tóc tai bù xù, không nhìn rõ dung mạo thanh tú vốn có, chỉ lộ ra đôi mắt trống rỗng.
Trong không trung, hắn yếu ớt vung vẩy thanh kiếm trong tay về phía người đàn ông đang cười lớn.
Một nhát. Hai nhát. Ba nhát.....
"Tiểu Thẩm à, lúc chém mẫu thân con không phải rất chuẩn sao," Phương Hiển Sơn ung dung né tránh, "Bây giờ sao một nhát kiếm cũng không trúng vậy?"
"Ôi, con cũng đừng trách Phương thúc thúc, thực ra hai người đó chú rất muốn tự tay giết, nhưng ai bảo phụ thân con lại chết nhanh vậy. Còn mẫu thân con thì là người nhà họ Đoàn, thúc thúc cũng không biết khi nào bà ấy sẽ tắt thở, nhỡ đâu bà ấy tắt thở rồi, thúc thúc không cẩn thận lại đâm thêm một kiếm, lại bị nguyền rủa mất."
"Đáng thương thay, thúc thúc thật sự quá đáng thương rồi."
Phương Hiển Sơn ném cậu bé sang một bên, cười cười mà nước mắt lại chảy ra mấy giọt: "Hai người hận lâu như vậy, nói mất là mất."
"Hả?"
Thấy cậu bé lấy ra một lá bùa từ trong lòng, hắn lại nín khóc mỉm cười: "Bùa bình an."
"Đừng ngạc nhiên, ta cười không phải vì lá bùa này quá tệ, ngược lại, nó rất nổi tiếng. Năm con sinh ra, kim lan* của mẫu thân con đã phong ấn tuyệt kỹ sở trường của mình vào trong lá bùa này, cái này lợi hại lắm."
*Kim lan: chỉ tình bạn, sau dùng để chỉ huynh đệ kết nghĩa.
"Nhưng vấn đề là, con có thể phát huy tác dụng của nó không? Linh lực không đủ, dù có kích hoạt được, cũng không làm nên chuyện gì."
Hắn khoanh chân ngồi xuống, chống cằm, giả vờ nghiêm túc dạy dỗ cậu bé, "Cái này khác với những lá bùa cấp thấp mà phụ thân con làm, người bình thường cũng có thể dùng được. Ta có thể dạy con, nói thật, ta cũng rất muốn được chứng kiến trận kiếm của vị đó trông như thế nào... Con nói gì?"
Môi cậu bé khẽ mấp máy vài lần.
Phương Hiển Sơn cười cười: "Nói to lên chứ, lúc con cầu xin Phương thúc thúc cứu mẫu thân con, giọng nói rất lớn mà."
Cậu bé liếc nhìn hắn.
Lời Phương Hiển Sơn nói, Cung Thẩm sao lại không biết. Hắn luôn mang theo một lá bùa con của Bùa Mượn Linh, dùng để mượn linh lực.
Hiện giờ phụ mẫu đều không còn, hắn không thể thông qua bùa mẫu thân trên người họ để lấy linh lực, Phương Hiển Sơn chính vì biết điều này nên mới vô tư đến vậy.
Chỉ là...
Cung Thẩm kéo khóe môi, bùa mẫu thân của Bùa Mượn Linh, phụ thân tổng cộng chuẩn bị cho hắn bốn lá, trong đó hai lá đương nhiên ở trên người phụ mẫu, đã trở thành giấy lộn, còn một lá ——
"Phương... Hiển... Sơn..."
"Chính là hạ giới, nhưng ta không thích cái tên này lắm, vì nó là do phụ thân ngươi đặt, xin ngươi hãy gọi tên mới của ta..."
"Ngươi đi chết đi."
Cậu bé khẽ nói.
Đột nhiên, lưng Phương Hiển Sơn nóng rực, hắn lộ ra vẻ mặt không thể tin được, lập tức xé một lá bùa mẫu thân mượn linh từ phía sau.
Đây là lúc nào...
Chẳng lẽ... là trên đường hắn cõng đứa nhóc này đến...
Phương Hiển Sơn xé nát lá bùa đó, nhưng vô ích, linh lực đã bị "mượn" đi rồi, bùa bình an hút đủ linh lực, ánh sáng xanh bùng lên.
Áp lực mạnh mẽ khiến Phương Hiển Sơn run rẩy, hắn nhận ra mình đã bị chỉ định làm mục tiêu tấn công.
"Đồ chó con," hắn tức giận đến biến sắc, bóp cổ Cung Thẩm nhấc người lên, "Ngươi đã sớm nghi ngờ ta rồi sao?! Mau bảo nó dừng lại, nếu không bây giờ ta sẽ lấy mạng ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!