Chap 12
Khi Freen tỉnh dậy phát hiện bản thân đã nằm trong bệnh viện, bên cạnh là Heng đang ngồi đó.
"Becky đâu rồi?"
- Freen chống tay ngồi dậy, đêm qua được truyền dịch nên sức khỏe cô được phục hồi dần, lúc này Freen bắt đầu lo lắng tới bạn gái của mình.
"Khi tôi đến nhà đưa chủ tịch đến bệnh viện đã không thấy Becky đâu nữa. Lúc đó tình hình cấp bách nên tôi quan tâm đến sức khỏe của chủ tịch trước tiên."
"Được rồi, đưa điện thoại cho tôi!"
Freen không mất thời gian suy nghĩ nữa, cô dùng điện thoại truy cập vào camera trong phòng Becky, nhận ra cô ấy đã phát hiện ra mình quay lén. Một cái nhíu mày suy tính, Freen mở tiếp CCTV ngoài cổng, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc rời đi cùng chiếc vali, bàn tay cầm điện thoại bất giác buông thỏng rơi xuống nệm.
"Becky... em cứ như thế mà rời xa chị sao?"
...
Sau khi đã lấy lại ý thức, Sam hay tin bạn thân nhập viện liền chạy nhanh tới gặp mặt, cô cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với Freen.
Cánh cửa phòng bệnh bật mở, Sam nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Freen, ánh mắt tinh tế nhìn một lượt khắp phòng không thấy người ấy, cô đã đoán được một số việc.
"Chúng ta đúng là bạn thân chí cốt. Tớ bị đánh thuốc xong tới cậu phải nhập viện."
- Sam ngồi xuống ghế khịa Freen, trước ánh mắt như muốn giết người của Freen đang lườm mình, Sam chỉ thản nhiên nhún vai: "Tớ vô can trong chuyện này. Người đánh thuốc tớ cũng không phải Becky, chuyện đó tớ nghĩ cậu cũng đã tra ra được."
"Hai người hôm qua có làm gì quá phận không?"
Sam đảo mắt cố nhớ lại: "Hình như là không..."
- cô nuốt khan không dám đùa với quả bom nổ chậm trước mặt nữa: "Dù không thể khống chế tốt hành vi của mình nhưng tớ vẫn còn nhớ rõ, khi đó Becky không hề có ý đồ xấu gì với tớ hết. Thêm việc vệ sĩ của cậu xông vào rất đúng lúc, làm gì có chuyện xảy ra được."
Freen thở dài thẳng thắn lên tiếng: "Becky không hề mất trí nhớ, em ấy cũng đã biết tớ biết chuyện này rồi, về sau cậu tốt nhất đừng dính líu vào chuyện này nữa. Tránh em ấy được bao nhiêu cứ tránh đi!"
Sam mừng rỡ vỗ tay cái bốc, phấn khích đáp: "Rất tốt! Tớ rất vui vẻ với lời đề nghị này."
- ánh mắt Sam chợt lắng đọng lại, giọng cũng trở nên nghiêm túc: "Cậu trông không ổn tí nào. Thật sự rất không ổn."
"Cậu về được rồi đó!"
...
Ba tháng sau.
Becky vui vẻ mua ly trà sữa lang thang trên con phố trở về nhà sau khi đã kết thúc ngày làm việc của mình, khoảng thời gian qua tuy đơn độc một mình với công việc văn phòng nhàm chán nhưng ít ra lòng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều khoảng thời gian bên cạnh Freen. Hận thù đúng là làm cho con người trở nên mù quáng, cũng không hợp với tính cách của Becky.
Ba cô thương mình như vậy cũng sẽ muốn cô được bình an sống tiếp thay vì cứ mãi tranh đấu báo thù, việc mà trước đây Freen đã từng trải qua.
"Trà sữa hôm nay đặc biệt ngon, hay vì thời tiết hôm nay quá tuyệt để thả bộ."
- Becky vu vơ đáp.
Cách đó không xa, Freen vẫn thầm lặng như mọi khi sải bước theo sau người thương. Khoảng thời gian qua Becky đã chọn cách tránh mặt cô bắt đầu cuộc sống mới, Freen tôn trọng quyết định này nên cũng không muốn xáo trộn cuộc sống bình yên ấy, việc duy nhất mỗi ngày cô làm chính là cùng Becky đi bộ về nhà cô ấy.
"Nhìn em rất vui vẻ khi không có tôi bên cạnh, ít nhất không phải giả vờ đóng kịch nữa. Như thế cũng tốt!"
- Freen tự nói với lòng.
TING! TING!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!