Chương 7: Người Lính Của Tôi

Tôi trèo lên thùng xe bán tải sau lưng Trần Hoài, tiếng hò reo trêu ghẹo của đám lính trẻ vang lên náo nhiệt.

"Chào mừng chị dâu đến kiểm tra đơn vị ạ!"

"Chị dâu còn nhớ em không? Em là Phương Đống, mình từng video call với nhau đó!"

Một cậu lính trẻ đen nhẻm cười tít mắt, chưa kịp nói thêm đã bị đồng đội kéo giật lại.

"Biết điều chút đi!"

Cả đám ùa lên tranh chỗ, leo hết lên thùng xe phía sau.

Khoang cabin phía trước bỗng trở nên rộng thênh thang, chỉ còn lại tôi và Trần Hoài.

Tôi thoáng bối rối, gượng gạo lên tiếng:

"Xe còn chỗ cho ba người nữa mà. Ngoài kia nắng gắt lắm, Trần Hoài, hay là gọi mấy cậu ấy vào bớt đi?"

"Chị dâu đừng lo, em ngồi dưới gầm xe cũng được!"

"Em leo lên nóc xe ngồi luôn cho!"

"Em chạy bộ theo xe cũng được ạ!" Tiếng ồn ào vẫn vọng đến, khiến gò má tôi nóng bừng.

Tôi vội kéo kính xe lên, trốn tránh ánh mắt trêu chọc.

Đến doanh trại, Trần Hoài dẫn tôi đi một vòng tham quan.

Doanh trại không lớn, chủ yếu trưng bày xe bọc thép và xe tăng, còn tổng bộ thì cách đây mấy chục cây số.

Tôi đứng trong phòng của Trần Hoài, không khỏi ngạc nhiên trước sự giản dị đến mức đơn sơ nơi này.

Một chiếc giường gỗ kê sát góc tường, vệt ẩm loang lổ trên tường, sơn tróc từng mảng.

Bên cạnh giường là bàn làm việc, góc phòng còn lại là tủ quần áo.

Mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp đến mức hoàn hảo, như thể đã được đo đạc tỉ mỉ đến từng centimet.

"Anh ở đây sao?"

Tôi đứng cạnh bàn, nhìn Trần Hoài, trong lòng dâng lên chút xót xa.

Trần Hoài dường như đọc thấu suy nghĩ của tôi, khẽ bật cười, tiến lại gần.

"Chức phó trung đội trở lên mới được ở phòng riêng. Lính thường phải ngủ giường tầng trong khu tập thể. Thế này là tốt lắm rồi."

"Vậy mà là tốt á? Không có phòng nào khang trang hơn sao?"

Trần Hoài tiến sát lại, chống hai tay lên bàn, vây tôi vào giữa vòng tay.

"Có chứ. Kết hôn rồi sẽ được ở căn hộ tiêu chuẩn hai phòng ngủ, một phòng khách."

Tôi bị ép dựa vào bàn, ngước mắt nhìn anh.

Không gian chật hẹp, hơi ấm từ cơ thể anh phả ra khiến tôi cảm thấy ngột ngạt, không phải vì khó chịu, mà vì… quá gần, quá nóng.

Trong không khí thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ, như mùi xà phòng được nắng hong khô, vừa sạch sẽ, vừa nồng nàn, khiến tim tôi đập liên hồi.

Tôi nhận thấy yết hầu anh khẽ động, đôi mắt phượng dài hẹp nhìn tôi chăm chú, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!