Ơ kìa, con gái kìa!
"Nói linh tinh gì đấy, chào chị dâu đi, chị dâu ơi~"
"Chào hai em, cho chị hỏi Trần Hoài đâu rồi?"
Tôi gật đầu chào, hai cậu lính trẻ hào hứng vẫy tay như fan gặp idol.
Sau đó màn hình bắt đầu xoay chuyển lung tung, một lát sau thì dừng lại.
Trên video xuất hiện một chiếc xe bọc thép to đùng, một người đàn ông mặc quần rằn ri, đi giày lính, cởi trần, đang lau xích xe.
Thân hình cao lớn vạm vỡ, rắn rỏi đến mức… bất khả xâm phạm.
Tôi thề là tôi đang miêu tả cái xe đấy nhé!
Làn da rám nắng màu đồng, lưng rộng vai nở, cơ bắp hai bên lưng nổi lên cuồn cuộn, cột sống ở giữa lõm nhẹ xuống như một ngọn đồi uốn lượn hoàn hảo.
Đặc biệt là phần eo, thon gọn đầy nam tính, rồi đến phần hông—
Khoan! Không ổn, không ổn chút nào!
"Hai thằng nhóc chúng mày lau xe kiểu gì thế hả, nhìn đây này, phải lau thế này này—"
Trần Hoài vừa đi tới, tám múi bụng căng đét chiếm trọn khung hình.
"Nhìn cái gì đấy?! Còn dám mở điện thoại của ông ra xem à? Này, cái qu— trời đất!"
Một lát sau, khuôn mặt Trần Hoài xuất hiện trên màn hình.
Má hơi ửng đỏ, ánh mắt cũng có chút không tự nhiên.
Hạ Tình.
Tôi còn ngại hơn, mặt đỏ như cà chua, gật đầu khe khẽ.
"Em thấy anh không trả lời tin nhắn, nên mới gọi video…"
Vừa nói, tôi vừa cố gắng đảo mắt xuống dưới, muốn qua cái màn hình mỏng manh này nhìn kỹ lại cơ thể Trần Hoài… không mặc áo.
Càng nhìn, cằm tôi càng hơi hếch lên, miệng mím thành một đường thẳng.
"Anh có múi bụng đẹp thật đấy."
Thật không?
Tôi gật đầu.
Thật.
Lời vừa dứt, tiếng cười giòn tan của Trần Hoài vang lên trong điện thoại.
Mặt tôi nóng bừng, ấp úng không nói nên lời.
"Lần sau em tới, anh cho xem hàng thật."
Chưa kịp nói thêm câu nào, Trần Hoài đã cúp máy.
Tôi quăng điện thoại xuống giường, hai tay ôm mặt hét lên như chuột đồng phát rồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!