Đứng trước mặt anh, cái bóng đồ sộ ấy phủ xuống khiến tôi cảm thấy áp lực vô cùng.
Tôi hơi tỉnh rượu, bắt đầu hối hận.
Chết thật rồi, chắc anh ấy nghĩ tôi là đồ điên mất.
Những người lính bên cạnh vẫn ngồi im như phỗng, nhưng ánh mắt ai nấy đều liếc về phía tôi, cố nhịn cười đến mức khóe miệng giật giật.
Tôi càng thêm xấu hổ, chỉ muốn độn thổ ngay lập tức.
Tôi gượng gạo cười:
"Ờm… cái đó, tôi chỉ đùa thôi—"
"Báo cáo chính ủy, đồng ý!"
???
Tôi đơ toàn tập.
Vậy là xong luôn hả? Dễ dàng vậy thôi á?
Hóa ra… mẹ tôi không hề nói dối.
Nhà nước thật sự phát người yêu!
Trong toa tàu lập tức vang lên tiếng cười như pháo rang.
Các anh lính vỗ tay hò reo ầm ĩ:
"Hôm nay là ngày gì mà Đại đội trưởng Trần lại…"nhặt
"được bạn gái thế này?"
"Báo cáo chính ủy! Tôi cũng muốn có bạn gái! Đến khi nào tổ chức giải quyết cho tôi ạ?"
"Cút! Mới có hai mươi tuổi đầu mà đòi gì?!"
Giữa tiếng ồn ào náo nhiệt, mặt tôi đỏ bừng, ngượng ngùng cúi gằm.
Ngay lúc đó, một bàn tay thon dài, sạch sẽ, xương ngón tay rõ nét vươn đến trước mặt tôi.
"Chào em, bạn gái. Anh là Trần Hoài."
Giọng anh trong trẻo, trầm ấm, đầy từ tính, khiến tôi tê rần cả người.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, một lúc lâu mới hoàn hồn, lúng túng đưa tay ra nắm lấy:
"Chào… chào anh, em là Hạ Tình."
Quê tôi là một thành phố ven biển, hằng năm vào mùa hè, Trần Hoài và đồng đội đều đến đây huấn luyện bốn tháng.
Chúng tôi trao đổi số điện thoại, kết bạn WeChat, cùng xuống ga tàu cao tốc.
Anh ấy leo lên xe quân sự một cách rất phong độ, vẫy tay chào tôi:
"Cuối tuần sau anh được nghỉ một ngày, lúc đó anh sẽ đến tìm em—"
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, tiễn xe quân sự khuất bóng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!