Thỉnh thoảng tôi cũng giận dỗi, bướng bỉnh một chút.
Nhưng kể từ sau lần đó, tôi không bao giờ dám nhắc đến hai chữ chia tay nữa.
Bởi vì tôi biết… trong lòng Trần Hoài luôn mang một nỗi áy náy.
Anh ấy nghĩ rằng anh có lỗi vì không thể ở bên cạnh tôi nhiều như những người đàn ông khác.
Tôi sợ… anh ấy sẽ tin thật nếu tôi buột miệng nói ra.
Đến sinh nhật năm nay, tôi lại một lần nữa mất liên lạc với Trần Hoài suốt tám tiếng đồng hồ.
Tôi trở về căn hộ, một mình ngồi trong phòng khách trống trải, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh sinh nhật đặt trước mặt.
Im lặng.
Rồi đột nhiên… tiếng chìa khóa xoay vang lên từ ngoài cửa.
Tôi quay đầu lại — Trần Hoài đứng ở cửa, ôm một hộp quà lớn trong tay.
Tôi mừng rỡ nhào đến ôm chặt lấy anh.
"Anh đến từ khi nào vậy?! Em tưởng anh đang đi huấn luyện ở tỉnh khác cơ mà!"
"Huấn luyện xong rồi. Tối qua anh đi tàu cao tốc về ngay. Hôm nay là sinh nhật ai đó mà, không về sợ người ta giận."
Trần Hoài nhéo nhẹ mũi tôi.
Tôi hất tay anh ra, hừ một tiếng:
"Giận gì mà giận. Em nào dám giành người với… tổ quốc đâu."
Trần Hoài nhìn tôi cười, ánh mắt cưng chiều đến mức khiến trái tim tôi mềm nhũn.
"Hạ Tình, anh là của tổ quốc… nhưng cũng là của em."
Anh đóng cửa lại, đặt hộp quà lên bàn.
"Đây là món quà sinh nhật đầu tiên."
"Vậy còn… có món quà thứ hai không?"
Tôi hỏi, nửa đùa nửa thật.
Trần Hoài gật đầu, chậm rãi tháo chiếc cà vạt màu xanh quân đội, rồi bịt mắt mình lại.
"Đây là món quà thứ hai."
Anh ôm tôi vào lòng, hơi thở nóng hổi phả lên vành tai tôi.
"Em muốn dùng nó kiểu gì… cũng được."
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Cái tên này… thật sự quá đáng sợ.
Quá quyến rũ.
Và quá biết cách khiến người ta không thể rời mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!