Uống được một lúc, vài người bắt đầu đứng lên tính tiền rời đi.
Đột nhiên, Lâm Hàn San… bật khóc.
"Huhu… Hạ Tình… tại sao lại là cậu chứ? Tớ có điểm nào thua cậu đâu? Tại sao Trần Hoài lại chọn cậu?!"
Cô ta trang điểm dày cộm, mascara chảy lem cả mặt, khóc mà eyeliner trôi loang lổ như phim kinh dị.
Tôi chỉ đành lúng túng dỗ dành cho qua chuyện.
Hàn San tranh thủ túm lấy tay tôi, nắm chặt:
"Đi đi, đi với tớ ra biển nhặt ốc!"
"Gửi nỗi buồn vào vỏ ốc, rồi ném trả lại cho biển… là không còn buồn nữa đâu."
Trời ơi, con này say bí tỉ mà còn nói nghe có vẻ… thơ mộng ghê.
"Trễ quá rồi, tớ phải về…"
Tôi cố gỡ tay ra nhưng Hàn San khỏe bất ngờ, siết chặt cổ tay tôi như không muốn buông.
"Vậy là không phải bạn nữa rồi hả? Hồi nhỏ cậu làm mất dây chuyền của mẹ, tớ còn lén lấy tiền nhà bù cho cậu đó. Quên rồi à?"
Tôi nghẹn họng.
Cô ta nói không sai, tuy giờ tính khí có hơi lạ, nhưng hồi nhỏ thực sự từng giúp tôi rất nhiều.
Tôi không còn gì để cãi lại, đành để cô ta kéo đi.
Mấy người khác cũng lục tục đi theo.
Lúc này đã hơn một giờ sáng, bãi biển vắng lặng, chỉ còn lại mấy đứa tụi tôi.
Lâm Hàn San vén váy lên, nhặt được một cái vỏ ốc biển.
"Trời ơi, cho tôi một anh còn đẹp trai hơn Trần Hoài đi!"
Nói xong, cô ta vung tay… ném mạnh vỏ ốc ra biển.
…
Sss—
Tôi bỗng nghe thấy một tiếng hít thở rít lên khe khẽ.
Từ mặt nước đen kịt, một bóng người lặng lẽ đứng dậy.
Tôi không nhìn rõ khuôn mặt hắn, nhưng trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt.
"Xin lỗi, bạn tôi không cố ý. Hàn San, đi thôi!"
Tôi nắm tay cô ta, định kéo đi.
Nhưng bóng người kia không nhúc nhích.
Một lúc sau, bóng thứ hai, thứ ba lần lượt trồi lên khỏi mặt nước.
Họ đứng thành hình bán nguyệt, chậm rãi… tiến về phía tụi tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!