Lạc Xuyên căng thẳng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
"Ngươi là ai, vì sao lại bắt ta?"
Nàng tự thấy mình chỉ là một vũ cơ bình thường, nào có làm gì đắc tội người của Quỷ Vương thành đâu.
Nghe vậy, Độ Lăng khẽ cười, giọng nói mang theo một tia lười nhác: "Về sau có muốn sống trong Quỷ Vương thành không? Ngươi muốn gì, đều có thể có được."
Lạc Xuyên vẫn dè dặt nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu: "Ngươi có thể... thả ta đi được không?"
"Hừ..." Độ Lăng khẽ cười khẩy, trong mắt thoáng qua vẻ giễu cợt.....
Đến lượt bọn họ, Chung Vũ và Đoạn Thủy cùng bước vào Tâm Liễu các. Cách xa mấy trượng, sắc mặt của Lưu Tự Diểu đã trở nên rất khó coi.
Là người thuộc phe từng mưu tính lấy mạng hắn, vậy mà giờ vẫn có thể cười nói ung dung như thể chưa từng có chuyện gì, đúng là da mặt dày đến đáng nể.
"Liễu các chủ, quả nhiên phong thái khác người," Đoạn Thủy cười tươi rói, "Giờ ngài đã là tân các chủ của Tâm Liễu các, nhất định phải có dịp đến Quỷ Vương thành một chuyến. Đại vương điện hạ rất coi trọng ngài, ắt sẽ tiếp đãi chu đáo."
Liễu Tự Diểu lạnh lùng nhếch môi. Tiếp đãi chu đáo? E là muốn hắn rơi vào bẫy thì có.
"Tranh phẩm ở đâu? Nếu hai vị không đến để thưởng họa, vậy xin nhường chỗ cho người phía sau." Giọng hắn lạnh nhạt, không hề nể nang.
Đoạn Thủy vốn tưởng Chung Vũ lần này kiên quyết muốn tới Tâm Liễu các là để thử dò Liễu Tự Diểu, nhưng giờ người ta đã ngồi ngay trước mặt rồi, còn hắn thì cứ nhìn về phía khác — rốt cuộc là nhìn ai?
Chức vị của Chung Vũ cao hơn mình, hắn cũng không thể mở miệng thay. Chỉ cần Chung Vũ nói rõ thân phận, e rằng Liễu Tự Diểu chẳng dám ngạo mạn như thế nữa.
"Chung đại nhân..." Đoạn Thủy khẽ nhắc.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Chung Vũ hoàn hồn, dịu giọng cười nói: "Liễu các chủ, không biết ta có thể nói chuyện riêng với vị thị nữ bên cạnh ngài một chút được không?"
Sở Lạc lúc này đang lẫn trong Tâm Liễu các để tìm tung tích người của Lạc Xuyên nghe vậy liền nhíu mày.
"Không được." Liễu Tự Diểu dứt khoát từ chối, quay sang nói: "Thanh Đăng, tiễn khách."
Thanh Đăng quỷ lập tức bước ra, lễ độ nhưng cứng rắn mời hai người rời đi: "Hai vị, xin mời."
Nụ cười trên mặt Chung Vũ chậm rãi biến mất, ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lẽo.
"Bổn quan hôm nay đến Tâm Liễu các là để dẫn nàng đi. Ngươi cho rằng ta đang hỏi ý ngươi sao?"
Lời vừa dứt, khí thế cường bạo từ người hắn bùng phát, hơi lạnh tràn ngập khắp đại sảnh. Đám họa sư xếp hàng phía sau sợ đến nỗi phải tháo chạy ra ngoài.
Liễu Tự Diểu khẽ day trán. Quả nhiên, Sở Lạc đoán không sai gặp phải một kẻ si tình cố chấp thế này, thật là phiền toái.
Hắn quyết định dứt khoát đẩy cái rắc rối này về lại cho nàng.
"Ngươi muốn mang người đi, vậy thì hỏi xem nàng có đồng ý không."
"Các chủ!" Sở Lạc lập tức òa khóc, nhào tới ôm hắn, "Ngài không cần ta nữa sao!"
Liễu Tự Diểu bị nàng dọa cho giật mình, đầu óc ong ong.
"Ngài rõ ràng đã hứa với ta rồi, chờ khi Tâm Liễu các có thêm người mới, sẽ lập ta làm phu nhân các chủ!"
"Ngươi điên rồi à? Ta khi nào—"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!