Chương 916: Khai TrươnG lần Nữa.

Theo ánh nhìn của Chung Vũ hướng về phía Lạc Xuyên, Độ Lăng bỗng bật cười khẽ.

"Quả nhiên là giống Sở Lạc kia như đúc. Xem ra vị tiểu Chung đại nhân này trong lòng có  bí mật. Người đâu."

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.

Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Bên ngoài, người đ.á.n. h xe – kẻ mang khí tức trầm ổn, cực kỳ kín đáo – lập tức tiến lại gần cửa sổ xe.

Độ Lăng cúi đầu dặn dò mấy câu, người kia liền rời đi.

Tiếng ồn ào vang lên, cổng lớn của Tâm Liễu Các mở ra. Tất cả ánh mắt đều dồn về phía đó, các họa sư xếp hàng đã lâu càng thêm căng thẳng xen lẫn háo hức.

Vẫn là Thanh Đăng Quỷ quen thuộc, bên cạnh hắn là một nam nhân trẻ mặc áo bào lam nhạt, mang phong thái giống hệt những đời các chủ trước của Tâm Liễu Các.

Không biết là do tướng mạo vốn đã tương tự, hay là do khí chất khiến người ta không thể nghi ngờ.

Chỉ cần Liễu Tự Diểu xuất hiện, thân phận của hắn đã không cần phải bàn cãi nữa.

Bên cạnh hắn là một nữ tử ăn vận như thị nữ.

Đôi mắt nàng sáng ngời, linh động tuyệt đẹp, nhưng hơn nửa khuôn mặt lại bị che bởi một tấm khăn che vô cùng xấu xí, khiến người ta chỉ dám liếc nhìn một lần rồi lập tức tránh đi.

Liễu Tự Diểu bắt đầu giám định tranh, còn Thanh Đăng Quỷ thì dẫn khách đi giới thiệu từng bức trong năm mươi bức họa lần này.

Sở Lạc vẫn đứng bên cạnh Liễu Tự Diểu, nhưng ánh mắt lại không ngừng tìm kiếm trong đám đông.

Nàng phải nhanh chóng đưa Lạc Xuyên vào trong, sau đó mới có thể yên tâm tìm người của Xích Phát Tướng quân đã trà trộn vào đây.

Thế nhưng nhìn quanh mấy lượt, vẫn chẳng thấy bóng dáng Lạc Xuyên đâu.

Cùng lúc ấy, bên ngoài Tâm Liễu Các, Đoạn Thủy mỉm cười nói với Chung Vũ: " Chung đại nhân, chúng ta vào thôi."

Là trọng thần trong Quỷ Vương Thành, họ dĩ nhiên có đặc quyền được ưu tiên vào trong, không cần phải xếp hàng như dân thường. Song lúc này, ánh mắt Chung Vũ vẫn dán vào hàng họa sư phía trước, mãi mà vẫn chẳng thấy Lạc Xuyên đâu.

Lạ thật, chỉ trong chớp mắt người kia đã biến mất rồi sao…

"Chung đại nhân? Chung đại nhân?" – Đoạn Thủy lên tiếng nhắc, trong lòng đầy bất đắc dĩ.

Chính hắn là người đề nghị đi xem Tâm Liễu Các, thậm chí còn hoãn việc đến Tu Chân Giới để hoàn thành mệnh lệnh của Quỷ Vương. Thế mà đến đây rồi, Chung Vũ lại cứ mải phân tâm.

Chung Vũ giật mình hoàn hồn, khẽ nói: "Được, chúng ta vào thôi."

Trên người họ đều mang dấu hiệu của Quỷ Vương Thành, nên khi tiến lên, dân chúng hai bên đều tự giác tránh ra nhường đường.

Thấy vậy, Liễu Tự Diểu lập tức khẽ nói với Sở Lạc: "Đi, bảo họ ngoan ngoãn xếp hàng. Không nghe thì đ.á.n. h cho một trận."

"Ngươi muốn c.h.ế. t à? Mấy chuyện thế này lại bắt ta đi?" Sở Lạc lập tức trừng mắt.

Liễu Tự Diểu t điềm nhiên nói: "Ngươi là phó các chủ, không đi thì ai đi? Gọi Lão Đăng à? Hắn đang bận tiếp khách rồi."

Sở Lạc c.ắ. n môi, liếc về phía Chung Vũ, rồi khẽ lẩm bẩm: "Đó là một kẻ si tình đấy."

"Ngươi đến cả Quỷ Vương cũng dám trêu, lại sợ chọc một gã si tình à?"

Liễu Tự Diểu truyền âm nhắc, còn ngoài mặt vẫn thong thả bình luận từng bức tranh.

Sở Lạc liếc hắn một cái, rồi nhanh chóng bước lên, chặn đường hai người họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!