Rõ ràng đã cắt đuôi được đám người đạo môn, vậy mà trong lòng Tô Kỳ Mộc vẫn mơ hồ cảm giác có kẻ đang bám theo phía sau.
Khi định dừng lại để tra xét, luồng quỷ khí quen thuộc bất chợt ùa đến. Trong khoảnh khắc, quỷ vực hình thành, Tô Kỳ Mộc liền bị cưỡng ép lôi vào trong.
Ở một nơi khác, Linh Yểm lặng lẽ bám theo nhóm người đạo môn, ánh mắt hắn dừng trên người kẻ dẫn đầu – Hạc Dương Tử.
Hắn đã dùng pháp nhãn thăm dò thân thể đối phương, vậy mà kẻ kia vẫn không hề có phản ứng. Nếu trong cơ thể ấy thật là Xích Phát Tướng Quân, sao lại không nhận ra ma khí của chính mình được chứ?
Thảo nào hắn cảm thấy Hạc Dương Tử có điều quái lạ thì ra hồn phách trong thân xác ấy đã bị thay đổi. Không phải Xích Phát Tướng Quân, cũng chẳng còn là Hạc Dương Tử thật sự.
Vậy thì rất có thể, đó là một thuộc hạ trong Quỷ giới của hắn. Hắn đem thân xác Hạc Dương Tử giao cho kẻ khác mượn dùng, còn bản thân thì lại âm thầm mưu toan điều gì?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Linh Yểmm tối sầm lại. Mục tiêu của hắn, vẫn là Tô Kỳ Mộc.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Trong quỷ vực, Tô Kỳ Mộc nhìn Xích Phát Tướng Quân đang ngồi trước mặt. Người kia không động thủ, cũng chẳng tỏa ra sát ý, chỉ lặng lẽ ngồi nơi đất trống, nâng chén rượu uống từng ngụm một.
Khung cảnh trong quỷ vực là núi non chập trùng, từng dãy từng dãy nối nhau. Cả hai hiện đang ở trên đỉnh một ngọn cao nhất.
Phóng mắt nhìn xa, có thể mơ hồ thấy một cánh cửa thành to lớn nơi chân trời — nơi phân ranh giữa hai nửa Quỷ giới.
"Ngươi từng đến Quỷ giới chưa?" – Xích Phát Tướng Quân đột nhiên cất giọng, khàn mà trầm. – "Có bao giờ ngươi tưởng tượng nó trông như thế nào không?"
Tô Kỳ Mộc không đáp, tâm thần vẫn tập trung giải trừ cấm pháp của quỷ vực.
"Thật ra Quỷ giới cũng chẳng khác mấy với Tu chân giới của các ngươi," – hắn tiếp lời, – "chỉ là nơi đó có vô số kẻ không thể tu hành. Nhưng xa xưa lắm rồi, họ vốn đều có thể tu luyện. Ngươi biết vì sao không?"
Hắn khẽ cười, rượu trong chén sóng sánh.
"Bởi vì khi ấy, Quỷ giới vốn không có vua. Cho đến khi có kẻ muốn xưng Vương, hắn đã hạ độc toàn dân. Loại độc đó khiến quỷ lực trong cơ thể bị bế tắc, kẻ trúng sâu thì vĩnh viễn mất khả năng tu hành, còn con cháu họ cũng ngày càng yếu kém."
"Nhưng chỉ như thế vẫn chưa đủ để hắn duy trì vương quyền lâu dài. Nếu thiên hạ đều bình an, không còn sinh tử nguy nan, thì ai chịu nghe lệnh một người? Bởi vậy, để giữ cho Quỷ Vương thành mãi mãi là trung tâm thống trị, bách tính nhất định phải sống trong nỗi sợ hãi thường trực. Và khi tuyệt vọng, họ chỉ còn biết cầu cứu Quỷ Vương thành."
"Thế là từ Quỷ Vương thành, hắn lập ra một đội quân trung thành tuyệt đối. Đám ấy nhận lệnh rời thành, dời đến vùng Đông Nam khí hậu độc hại cư trú. Nơi đó cũng là chỗ giam cầm lũ ác quỷ không thể thanh tẩy."
"Chúng phải vừa liều mạng chống lại hung quỷ, vừa hoàn thành mệnh lệnh tàn nhẫn của Quỷ Vương — g.i.ế. c dân lành, cướp tài sản, tra tấn người thân của họ."
"Đội quân ấy nghe lệnh làm hết mọi việc, và rồi… họ được ban cho một cái tên mới Phản Quân."
"Nhưng ngươi nói xem, họ có thực sự phản không? Từ đầu chí cuối, họ chưa từng trái mệnh Quỷ Vương. Vậy mà cuối cùng, lại bị gắn cái danh "phản loạn", trở thành tội đồ thiên hạ."
"Quỷ Vương hứa chỉ cần họ đ.á.n. h vài trận cho nổi danh khắp Quỷ giới, thì sẽ lấy lý do "Phản Quân đã bị diệt sạch" để che mắt thiên hạ, rồi bí mật đưa họ trở lại Quỷ Vương thành, phong tước ban lộc, vinh hoa vô tận."
"Họ tin tưởng mà làm theo. Trận chiến thắng rồi, tin báo truyền đi, họ đợi mãi… mà chẳng thấy ai đến đón."
"Khi sứ giả từ Quỷ Vương thành đến, lại nói rằng: bệ hạ đã ban ân, cho phép họ trở về, chỉ là… phải để lại con cái ở lại, nhận sự "giáo dưỡng" của triều đình, trở thành thế hệ kế tiếp của Phản Quân."
"Hài tử và phụ thân chia lìa, dòng m.á. u bị nguyền rủa từ khi mới sinh ra. Cái gọi là ân điển ấy… cũng là một loại đau lòng."
"Họ không một ai chịu trở về. Bởi quay lại nghĩa là bỏ mặc con mình. Và khi đã ở lại, đồng nghĩa cả đời họ sẽ sống trong ô danh của Phản Quân, vĩnh viễn không thể rửa sạch."
Giọng Xích Phát Tướng Quân khàn đi.
"Trong số ấy, có một người cha, gom góp hết nửa đời gia sản, hối lộ sứ giả, chỉ mong hắn có thể lén đưa đứa con trai vượt qua biên ải, đến một tòa thành nhỏ, sống như một kẻ bình thường trong Quỷ giới."
"Sứ giả đã nhận lời. Nhưng sau khi qua quan, hắn vứt bỏ đứa trẻ, lại cướp sạch số bạc cha nó gửi gắm, rồi cao ngạo rời đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!