Ba trăm năm trước, Kim Tịch Ninh xuất môn một lần, đồ sát toàn tông Tiểu Sơn Tông, lần này lại xuất môn một chuyến, phá ba tầng kết giới của Lăng Vân Tông, Tống chưởng môn cũng cực kỳ sợ hãi, cố ý sai đệ tử của mình ngày đêm canh giữ ở bên ngoài Hoàng Tuyền Cốc, nếu như nàng lại ra ngoài, liền lập tức thông báo cho toàn tông.
Nhưng thấy Kim Tịch Ninh chỉ hơi nghiêng đầu, không làm khó Hạ Tinh Châu, chỉ đẩy Sở Lạc về phía trước.
"Đồ nhi ta quá gầy, ngươi nuôi nàng cho mập lên rồi lại đưa về.
"Sau khi nói xong, Kim Tịch Ninh liền xoay người trở về Hoàng Tuyền Cốc. Hạ Tinh Châu thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo là cùng Sở Lạc mắt to trừng mắt nhỏ. Trong tay Sở Lạc còn đang nắm chặt cái chổi đen sì, trông thấy vẻ mặt đang ngơ ngác đứng đó, rất tự quen thuộc mở miệng nói trước:"Xin chào Hạ sư huynh!"
"Sở sư muội."
Hạ Tinh Châu vội đáp, sau đó cẩn thận đánh giá phàm nhân trước mắt này.
Gầy như que củi, cả người bẩn thỉu như một kẻ ăn mày, nhưng dù có bộ dạng đầy bụi đất như vậy vẫn có thể nhìn ra được ngũ quan của nàng vô cùng tinh xảo, từ nhỏ đã là hạt giống mỹ nhân, nhất là đôi mắt sáng ngời kia, cho dù đã trải qua muôn vàn trắc trở vẫn không nhìn ra một tia mỏi mệt, dường như có lực lượng thần bí.
Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên có phàm nhân có thể tiến vào trong Lăng Vân Tông, hơn nữa còn trở thành đệ tử thân truyền của mạch chữ Thiên nữa.
Chuyện này cho dù trong mắt kẻ nào đều vô cùng hoang đường, nhưng trong hoang đường rồi vẫn mang theo một chút quỷ dị.
Sư tôn từng nói, Cửu trưởng lão tuy rằng hành sự quái đản, khi thì lại rất điên cuồng, nhưng đối với chuyện thu đồ đệ, nàng từ trước đến nay đều vô cùng nghiêm túc.
Nếu đã nhận Sở Lạc làm đồ đệ, vậy tất nhiên sẽ dụng tâm dạy dỗ nàng.
Nhưng đây rõ ràng chỉ là một phàm nhân, còn là một phàm nhân mệnh bạc phúc mỏng, bất cứ lúc nào đều có thể chết đi.
Nàng nhất định sẽ trở thành khách qua đường vội vàng đi qua thế gian này, không nhấc lên nổi nửa điểm gợn sóng.
"Đói quá." Sở Lạc thấy hắn cả một lúc lâu không nói lời nào, ánh mắt còn không ngừng đánh giá mình, lại tiếp tục nhắc nhở: "Hạ sư huynh đến mời đi ăn cơm à?"
"A, được."
Hạ Tinh Châu vội phục hồi tinh thần lại, cười nói: "Ta dẫn muội đi ăn cơm trước đã."
Lúc này lại nghĩ tới lời dặn dò của Kim Tịch Ninh.
Nuôi cho mập rồi lại đưa về.
Hình như không phải ngày một ngày hai là có thể ăn đến mập lên được...
Ở trong Lăng Vân Tông, ba mươi ba ngọn núi thuộc ngoại môn, mười ba hòn đảo trôi nổi thuộc nội môn, còn Hoàng Tuyền Cốc của Kim Tịch Ninh thì lại có chút đặc thù.
Chênh lệch lớn nhất giữa ngoại môn và nội môn là độ nồng đậm của linh khí, mà lúc Kim Tịch Ninh còn chưa trở thành hoạt thi, Hoàng Tuyền Cốc cũng là một hòn đảo trôi nổi.
Sau khi nàng chết, sư tôn Bạch Thanh Ngô của Kim Tịch Ninh cưỡng ép đẩy hòn đảo này xuống lòng đất, dẫn động âm khí địa mạch ôn dưỡng thân thể nàng, bởi vậy liền trở thành Hoàng Tuyền Cốc quỷ khí dày đặc như hiện nay.
Tuy rằng bây giờ cũng là chỗ linh khí nồng đậm nhưng âm khí chỗ đó đã vượt xa linh khí, thân thể phàm thai không có linh khí bảo vệ, ở chỗ đó lâu, dương khí hao tổn thì sẽ trở nên suy yếu đoản mệnh hơn.
Ý của Cửu trưởng lão đại khái là trước hết để Sở Lạc ở bên ngoài một thời gian rồi mới trở về, nhưng dù thế nào thì nàng cũng chỉ là một phàm nhân, sau khi trở về lại bị âm khí làm hao mòn tuổi thọ.
Hạ Tinh Châu dẫn Sở Lạc đi tới Bích Lạc Phong ngoại môn, cách Hoàng Tuyền Cốc gần nhất.
Mỗi đệ tử mới vào tông môn Lăng Vân Tông đều phải đến Bích Lạc Phong, đệ tử nội môn có tư chất linh căn tốt cũng không ngoại lệ.
Phàm nhân có thân thể yếu ớt, mà linh khí trên các hòn đảo trôi nổi lại vô cùng nồng đậm sẽ rất dễ bị ảnh hưởng, bởi vậy trước tiên phải hoàn thành dẫn khí nhập thể trong Bích Lạc Phong, sau khi bước đầu chạm đến đại môn tu chân mới có thể căn cứ vào tình huống cá nhân chậm rãi bái nhập các ngọn núi hoặc hòn đảo trôi nổi khác.
Bích Lạc Phong xưa nay đều là nơi náo nhiệt nhất trong Lăng Vân Tông, nhất là sau khi khai sơn thu đồ đệ mỗi năm một lần, đèn đuốc sáng trưng, cũng là nơi có khói lửa phàm nhân nhất.
Bình An Phường nằm ở phía bắc ngọn núi, gần như chiếm một nửa diện tích đỉnh núi, cũng là phường thị lớn nhất trong toàn bộ Lăng Vân Tông.
Nơi đây có được cơ sở hạ tầng buôn bán và phương tiện giải trí đầy đủ nhất, người mới vừa mới nhập tông thường xuyên tới nơi này đi dạo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!