Chương 708: (Vô Đề)

"Trọng trách ày ta giao cho ngươi, Sở Lạc. Xét về nhân phẩm, ngươi là người đáng tin cậy; xét về tình nghĩa, ngươi vẫn là kế mẫu của bọn nhỏ kia. Ngươi không thể bỏ mặc chúng."

"Lực lượng đã tan biến, thần thức của ta e cũng sẽ dần tiêu tán. Bất quá như vậy cũng tốt. Khi không còn thần thức, liền không phải chịu đựng sự tra tấn từ đám tiện nhân đáng c.h.ế. t kia nữa."

"Có lẽ, ta sẽ hóa trở lại nguyên sơ chi hình, thành một áng mây trôi lững lờ giữa thiên không."

"Như thế chẳng phải càng tốt ư? Ta vẫn có thể bầu bạn cùng Tiểu Tinh Tinh của ta."

"Bà nội đã hứa với nó, quyết sẽ không thất tín."

……

Vân khí chầm chậm bốc lên, tan vào tầng mây vô tận. Sở Lạc ngẩng đầu nhìn, tận mắt thấy nó dung nhập vào thiên địa, hóa thành một áng mây bình thường. Nàng khẽ ngưng thở một thoáng.

Sau đó, nàng quay sang nhìn đám Ảnh Vệ.

Thần sắc bọn họ vẫn trơ lì như gỗ đá, song không còn là sự tê liệt vô hồn như trước. Niềm ngây thơ trẻ nhỏ đã vĩnh viễn bị tước đoạt, không thể lấy lại. Nhưng chí ít, giờ đây bọn họ đã thấy được một tia hi vọng. Phần đời còn lại, họ vẫn có thể sống như một con người, chứ không phải cỗ máy chỉ biết nghe lệnh.

Vô Hận Tông ở Ma giới đã truyền thừa vạn năm, tích lũy cơ nghiệp thâm hậu. Dù qua trận chiến này tổn hao vô số, số tài phú còn sót lại vẫn khiến người ta phải kinh ngạc.

Sở Lạc thâu hết bảo vật vào tay, rồi cùng Tô Kỳ Mộc bàn bạc cách xử trí. Lẽ ra, người có tư cách thụ hưởng nhất chính là vân khí kia. Nhưng nay nó đã không còn, những thứ này hẳn nên dùng cho đám hài tử mà nó muốn bảo hộ.

Vô Hận Tông đã nợ họ quá nhiều. Những đứa trẻ may mắn còn sống đã là hiếm hoi, số bị hủy hoại thân thể, sớm nhập luân hồi, khó mà đếm xuể.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.

Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Cuối cùng, Sở Lạc cùng Tô Kỳ Mộc quyết định: toàn bộ sản nghiệp sót lại của Vô Hận Tông sẽ dùng để dựng nên các tịnh xá, như nơi Đông Vực, để che chở phàm nhân Ma giới.

Để lũ trẻ được an ổn trưởng thành. Để phàm nhân không còn phải cúi đầu sống nhờ vào hơi thở của ma tu.

……

Một đêm trôi qua. Trời vừa hửng sáng.

Tin tức Vô Hận Tông diệt vong hẳn đã truyền khắp bốn phương, bọn họ không thể lưu lại nơi này. Đem theo những ma tu từng làm Ảnh Vệ liền rời đi.

Khi ra tới sơn môn Vô Hận Tông, Tô Kỳ Mộc đột nhiên dừng bước.

"Sao thế?" – Sở Lạc xoay người hỏi.

Ánh mắt hắn dán chặt vào vết nứt không gian mà hôm qua đã lưu ý. nTrong khe hở, Phù Đồ khóe môi co giật một cái.

Vị trận pháp sư này… vẫn nhớ rõ mình sao…

Hắn vốn ngay khi nhận ra thân phận của Sở Lạc, chỉ cần thấy nàng bình an, liền có thể quay về Thần Mộng Tông phục mệnh. Nhưng trận biến cố kinh thiên tại Vô Hận Tông khiến hắn do dự, đành ở lại quan sát.

Chiến loạn qua đi, đường rút lui cũng mất. Hắn chỉ còn cách đợi Sở Lạc cùng bọn họ rời đi, rồi mới tìm đường thoát thân.

Lại quên mất trận pháp sư này nhạy bén đến nhường nào…

Trong nháy mắt, dưới lòng bàn tay Tô Kỳ Mộc  b.ắ. n ra một đạo kim quang linh lực, chuẩn xác đánh vỡ khe nứt. Thân hình Phù Đồ lập tức rơi xuống, ngay cả đấu lạp trên đầu cũng bị gió cuốn bay.

"Ngươi lén nhìn đã đủ lâu, rốt cuộc…"

Tô Kỳ Mộc còn chưa dứt lời, khi nhìn rõ dung mạo kia, lại đột ngột khựng lại. Phù Đồ ngẩng đầu, định nở nụ cười ngông ngạo, song khóe miệng vừa nhếch đã cứng lại. Hắn đưa mắt vượt qua Tô Kỳ Mộc, nhìn về phía Sở Lạc.

"Lạc…" – đáy mắt hắn thoáng qua một tia ý cười khó lường – "Tỷ tỷ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!