Chương 7: Sư Tôn Ta Là Kẻ Biến Thái

"Âm thanh ở đâu…ở đâu ra vậy?

"Sở Lạc run rẩy nói, bàn tay cầm chổi càng chặt hơn. Nàng nhìn xung quanh một lúc nhưng cũng không phát hiện ra bóng dáng của bất kỳ ai, nhưng những âm thanh than khóc này lại vang lên bên tai không ngừng. Cố tiếp thêm cho mình một chút can đảm, tiếp tục đi thẳng về phía trước, quay người nhìn toàn cảnh đại điện. Khí phái rộng lớn, đương nhiên, nếu như không phải ở trong hoàn cảnh âm trầm khủng bố như vậy!"Sư tôn?

"Sở Lạc thử hô lên. Ánh sáng yếu ớt của Dạ Minh Thạch chỉ có thể chiếu rọi một đoạn đường nhỏ trước mắt, sau khi đi tiếp một đoạn, lại lần nữa quay người nhìn lại, đại điện kia đã vô cùng mơ hồ, giống như là bị một tầng sương mù quỷ dị ngăn cách. Sở Lạc tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa gọi hai tiếng sư tôn. Mà ở phía sau nàng, chẳng biết từ lúc nào lại có một đốm lửa ma trơi màu lam đậm lén lút đuổi theo. Phía trên đốm lửa ma trơi dần dần hiện lên một khuôn mặt nam nhân già nua."Tiểu bối.

"Nó đột nhiên nói tiếng người! Thân thể Sở Lạc cứng đờ, đứng im tại chỗ. Tiếng gọi! là từ phía sau truyền đến. Kinh nghiệm xem vô số bộ phim kinh dị nói cho Sở Lạc biết, ban đêm nghe thấy có thứ gì đó gọi tên mình thì tuyệt đối không được quay đầu lại. Sở Lạc yên lặng nuốt nước miếng, làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước."Tiểu bối?"

"Tiểu bối!"

Mặt người trên trên đốm lửa ma trơi nhíu chặt mày, thấy nàng cố ý không trả lời, liền trực tiếp vòng đến trước mặt Sở Lạc.

"Tiểu bối, ta chính là! "

"Quỷ!" Sở Lạc bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch, lập tức quét chổi đánh tới.

"Ta! "

Lại là một cái chổi quét qua trên đầu đốm lửa ma trơi.

"Ta chính là! "

"Ta! "

"Đánh chết ngươi đánh chết ngươi.

" Sở Lạc cắn chặt răng, vung mạnh chổi: "Ta nói cho ngươi biết ta không sợ quỷ, ta không sợ chút nào!"

"Ta chính là!

"Lần lượt bị cắt ngang, biểu cảm trên mặt nam nhân trên đốm lửa ma trơi dần dần trở nên không kiên nhẫn. Đúng lúc này, trong tầm mắt Sở Lạc lại bay ra mười mấy đốm lửa ma trơi màu lam đậm có khuôn mặt người. Nàng lập tức hít sâu một hơi."Quỷ a —— "

Sở Lạc điên cuồng chạy về phía trước.

"Ta là trưởng lão chấp pháp Xuất Khiếu Kỳ của Tiểu Sơn Tông, giúp ta rời khỏi Hoàng Tuyền Cốc này, ta sẽ truyền cho ngươi công pháp Thiên cấp! "

Sở Lạc chạy nhanh như chớp, tại chỗ chỉ còn lại mấy đốm lửa ma trơi đang nhìn nhau.

"Trưởng lão, nha đầu ăn mày này hình như không mắc bẫy.

"

"Hơn ba trăm năm, đây là lần đầu tiên có người sống tiến vào Hoàng Tuyền Cốc này, chúng ta nhất định phải nghĩ cách lừa nàng thả chúng ta ra ngoài, ta đã chịu đủ sự tra tấn của nữ nhân đáng chết Kim Tịch Ninh kia rồi!"

"Hừ, thoạt nhìn nha đầu ăn mày này có vẻ rất sợ chúng ta, nếu dùng công pháp Thiên cấp mà không lừa được nàng, vậy chúng ta hù dọa nàng đi!"

Cuối cùng cũng thoát khỏi sự dây dưa của đám ma trơi, Sở Lạc vẫn một mình đi trong Hoàng Tuyền Cốc âm u đầy tử khí này.

"Nơi này thật sự là chỗ ở của người sao, thế mà lại còn có quỷ xuất hiện nữa! Nhưng mà hình như đám quỷ kia không có cách nào làm tổn thương đến ta.

"

Vừa lẩm bẩm đi tới bờ sông, Sở Lạc đột nhiên thấy được một bóng người áo đỏ quen thuộc ngồi bên bờ sông.

"Sư tôn!" Sở Lạc vui mừng, vội vàng chạy tới, nhưng ngay sau đó, nàng lại sợ ngây người.

Chỉ thấy bàn tay trắng nõn của Kim Tịch Ninh vớt từ trong nước sông ra một oan hồn bạo ngược điên cuồng, không biết lực lượng của oan hồn kia cường đại như thế nào nhưng giờ phút này ở trong tay nàng cũng chỉ như một con cá sắp chết.

Nàng há mồm, từng ngụm từng ngụm xé rách thân thể oan hồn kia, nhai nuốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!