Chương 5: Thu Tay Lại Đi A Ninh

Kết giới sụp đổ, toàn bộ Lăng Vân Tông đều bị ảnh hưởng.

Ba mươi ba đỉnh núi, mười ba hòn đảo nổi, đều bởi vì kết giới kia ảnh hưởng mà rung động kịch liệt.

Trong phút chốc, các đại năng bế quan đả tọa mở choàng hai mắt, đám tông lão đang làm việc dốc toàn bộ lực lượng, đệ tử trong môn ngơ ngác nhìn bốn phía.

Lại nghe tiếng chuông cảnh báo vừa cổ xưa vừa nặng nề kia vang lên thật dài.

Kết giới tầng thứ nhất bị phá!

Lại một tiếng nữa.

Kết giới tầng thứ hai vỡ vụn!

Tiếng thứ ba.

"Thu tay lại đi A Ninh!" Đôi môi Tống chưởng môn run rẩy: "Để tu sửa kết giới phải tốn rất nhiều linh thạch..."

"Có chuyện gì?

"Một âm thanh cứng cáp hữu lực từ trên không trung truyền đến, chỉ nghe tiếng người, không thấy bóng người. Kết giới vẫn dao động như cũ. Phía trước tiên môn của Lăng Vân Tông đã tụ tập vô số cao nhân trưởng lão, nhưng bởi vì kết giới nên người bên ngoài không nhìn thấy người bên trong tiên môn, chỉ nghe được tiếng người ồn ào bên trong. Tống chưởng môn vội vàng thuật lại tình huống vừa mới phát sinh."Cái gì?! Là ai kích thích đến Kim Tịch Ninh, khiến nàng chạy ra khỏi tông môn!"

"Lần trước nàng ra ngoài đã trực tiếp tàn sát cả nhà Tiểu Sơn Tông rồi, có người nào đến cản nàng không!"

"Đừng ồn ào nữa! Để ta giải quyết!"

Bên trong tiên môn, sau khi giọng nói của nam nhân này vang lên, quả nhiên yên tĩnh trở lại.

Một lát sau, nghe nam nhân này bóp cổ họng từ phía đối diện truyền đến.

"Ta là kết giới của Lăng Vân Tông, Cửu trưởng lão đừng đánh nữa, Cửu trưởng lão đừng đánh nữa, ta sẽ bồi tội với đồ đệ của ngươi! Người ta không cố ý đâu, cầu xin Cửu trưởng lão tha cho ta đi..."

Dứt lời, hiện trường một mảnh tĩnh mịch, mọi người ngơ ngác nhìn phía đối diện kết giới tiên môn, đáng tiếc nhìn không thấy người nói chuyện là ai.

Nhưng sau khi ba tiếng chuông cảnh báo dài dằng dặc vang lên, quả nhiên đã ngừng lại.

Nữ nhân tóc bạc mắt đỏ hơi nghiêng đầu, dùng khuôn mặt lạnh lùng của nàng nhẹ nhàng cọ tóc Sở Lạc.

"Nhưng đồ nhi của ta không vào được, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..."

"Giới Ấn đâu, trên người ai có thừa Giới Ấn hả?!

"Tống chưởng môn lập tức nhìn về phía những đệ tử chung quanh đã bị dọa đến choáng váng. Nghe vậy, một đệ tử vội vàng trình Giới Ấn cho Tống chưởng môn, Tống chưởng môn lập tức tiến lên, đặt thạch bài lên người Sở Lạc."Bây giờ nàng đã có thể đi vào rồi, Tịch Ninh, trở về Hoàng Tuyền Cốc đi."

"Được..." Hai hàng huyết lệ lại rơi xuống từ trong mắt nữ nhân, nàng nhẹ giọng dỗ dành: "Không sợ, không sợ, sư tôn mang ngươi về nhà..."

Khi bước vào Lăng Vân Tông, đám tông lão đại năng tụ tập vây quanh ở trước tiên môn đã tản đi, ngoại trừ ba tầng kết giới bị tổn hại, nơi này phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Sở Lạc vẫn đang hôn mê, nàng sẽ không biết, cả một buổi tối này, Lăng Vân Tông đã trải qua những gì, chưởng môn và các trưởng lão trong Lăng Vân Tông, càng là một đêm tụ tập cùng một chỗ thương nghị việc này.

Đại điện Phủ Vân.

Giờ Tý, một đám trưởng lão tụ tập ở đây, nhìn thấy Tống chưởng môn trở về, lập tức hỏi thăm tình huống của Cửu trưởng lão.

"Đã về Hoàng Tuyền Cốc rồi, vẫn ôm hài tử kia, trên đường không đả thương người nào hết."

Đầu giờ Dần, ngoài điện có mấy bóng người đệ tử áo đen bay tới.

"Bẩm chưởng môn, đã điều tra xong thân phận của phàm nhân kia rồi, là đích nữ Sở gia của thành Song Linh, tên là Sở Lạc, là con thứ ba, hôm qua mất tích, trong thành Song Linh đã dán đầy bố cáo tìm kiếm nàng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!