"Ngươi cũng là người của Đoạt Linh Giáo?" Ánh mắt của Linh Lung quét qua phía Sở Lạc, dừng lại một chút nơi chiếc cổ trắng mịn của nàng, "Không đúng, ngươi chưa từng đổi đầu."
Sở Lạc lúc này cũng thu lại ánh mắt đang đặt trên người Thời Yến.
"Chẳng phải đang tìm cái đầu phù hợp hay sao, ta thấy cái đầu trên cổ ngươi cũng không tệ, có muốn suy nghĩ chút xem có nên tặng cho ta không?"
Đôi mắt Linh Lung híp lại, ánh nhìn càng thêm âm trầm.
"Khá lắm Khấu Hạ, mấy ngày nay không uổng công bồi dưỡng ngươi, đã bắt đầu có phong thái của người Đoạt Linh Giáo rồi." Trương Dực Xuyên chậm dãi bước ra phía sau "Dương Bình", ánh mắt đảo qua đám người của Vũ Điệp Giáo, cuối cùng dừng lại trên người Linh Lung: "Vậy thì hãy kiểm tra kết quả mấy ngày qua luyện tập."
Nghe thấy âm thanh quỷ dị quen thuộc ấy, sắc mặt Sở Yên Nhiên lập tức thay đổi: "Là ngươi!
"Linh Lung thấy vậy, trong mắt thoáng hiện sự kinh ngạc. Những kẻ mà Sở Yên Nhiên nhận ra trong Đoạt Linh Giáo không nhiều, có thể khiến nàng hoảng sợ đến mức này, chỉ có thể là... giáo chủ của Đoạt Linh Giáo! Nếu thật sự là giáo chủ đích thân đến đây, cho dù là nàng cũng không phải đối thủ! Chỉ trong chớp mắt, Linh Lung không do dự buông tay đang bóp cổ Nguyên Yếm ra, đồng thời nhanh như chớp vọt tới cạnh Sở Yên Nhiên, một tay túm lấy nàng, tay kia lôi theo Thời Yến."Rút lui!
"Mệnh lệnh vừa hạ xuống, tất cả người Vũ Điệp Giáo vội xông về phía tổng bộ. Thấy vậy, khóe môi Trương Dực Xuyên khẽ nhếch lên cười lạnh."Muốn chạy? Các ngươi nghĩ mình trốn nổi sao?"
Lời còn chưa dứt, ma khí cường đại từ trong thân thể hắn bạo phát, cuốn mạnh về phía đám người Vũ Điệp Giáo, kẻ nào chậm một bước liền bị ma khí xé tan xác.
"Khấu Hạ, Linh Lung là của ngươi, những người khác không cần để tâm, còn không mau lên!" Trương Dực Xuyên quát.
Thời gian qua, bọn họ đã dốc sức tìm kiếm đủ loại bộ phận thân thể của ma tu cường đại để thay cho Sở Lạc. Dù không biết những thứ đó cuối cùng đều bị nàng cho Giao Long nuốt sạch, nhưng ít ra bây giờ tu vi của Sở Lạc cũng miễn cưỡng coi như đạt đến Xuất Khiếu kỳ.
Đối phó với một mình Linh Lung, tuy có chút mạo hiểm, nhưng chiến đấu như thế mới thú vị.
Sở Lạc lao lên, vì để không bại lộ thân phận, nàng chỉ vận dụng ma khí, tay không đánh thẳng về phía Linh Lung.
Nhưng mục tiêu chân chính trong mắt nàng, lại là Sở Yên Nhiên. Trước tiên vặn gãy cổ Sở Yên Nhiên rồi mới tính tiếp tới Linh Lung.
Các ma tu còn lại hoàn toàn bị áp chế, không một ai ngăn nổi Sở Lạc. Nàng cứ thế xông thẳng đến sau lưng Linh Lung, không gặp bất cứ cản trở nào.
Đúng lúc ấy, Linh Lung quay đầu liếc nhìn nàng, lạnh lùng cười một tiếng:
"Người Đoạt Linh Giáo các ngươi thật đúng là luôn kiêu ngạo như vậy. Không biết Gia Vinh đạo này là địa bàn của Vũ Điệp Giáo chúng ta sao? Các ngươi cũng dám đến đây làm càn?"
Vừa nói, Linh Lung đẩy mạnh Sở Yên Nhiên về phía trước, tay còn lại rạch ra một vết thương, m.á. u tươi tuôn trào tụ lại thành một con bướm đỏ rực.
"Hồng điệp ngưng phù, triệu chủ nhân đến, kẻ ngu vọng tưởng, tất diệt vô sinh!"
Lời vừa dứt, đuôi của hồng điệp kéo theo một vệt m.á. u bay thẳng lên trời. Lúc đầu, người ta cứ ngỡ đây chỉ là một pháp thuật không có chút lực sát thương nào, nhưng ngay sau đó, trời bỗng đổ "mưa máu
". Thực ra không phải mưa, mà là từng con bướm đỏ thẫm giăng đầy bầu trời, hợp lại thành một con đường dẫn thẳng về tổng bộ Đoạt Linh Giáo. Dọc theo con đường ấy, thấp thoáng bóng một nữ nhân đang dần hiện thân."Linh Lung, đã đến ngay cửa nhà rồi, còn gọi bổn tôn làm gì?"
Người phụ nữ ấy cất giọng bình thản. Nghe vậy, Linh Lung lạnh lùng liếc nhìn Sở Lạc phía sau, rồi kính cẩn lên tiếng:
"Tôn chủ, có lũ tạp chủng Đoạt Linh Giáo trà trộn vào, Linh Lung muốn thỉnh ngài xử trí."
"Ồ?
"Hình bóng của người phụ nữ hoàn toàn hiện rõ. Chính là giáo chủ của Đoạt Linh Giáo – Hồng Y. Ánh mắt nàng ta từ từ chuyển sang phía Sở Lạc."Tạp chủng Đoạt Linh Giáo.
"Nàng ta vung tay, vạn con hồng điệp như nhận được chỉ lệnh, chuẩn bị nhào đến vây lấy Sở Lạc. Thế nhưng đúng lúc đó, Linh Yểm đã vọt tới, đưa nàng thoát khỏi vòng vây hạ xuống đất an toàn. Một kích của Hồng Y rơi vào khoảng không. Nàng ta lặng lẽ nhìn Linh Yểm, rồi lại nhìn sang hai kẻ đang từ tốn tiến đến – Trương Dực Xuyên và Nguyên Yếm."Hóa ra chủ mưu ở đây, khó trách ngươi lại gọi bổn tôn đến." Ánh mắt Hồng Y dừng lại nơi Trương Dực Xuyên. "Dám tác oai tác quái trước cổng Đoạt Linh Giáo, lá gan cũng không nhỏ."
Nghe vậy, Trương Dực Xuyên bật cười nhẹ:
"Khấu Hạ, vẫn là câu nói khi nãy, Linh Lung là của ngươi, người khác đừng quan tâm.
"Sở Lạc khẽ lau mồ hôi trên trán. Đến giáo chủ Đoạt Linh Giáo cũng bị gọi ra rồi, vừa rồi suýt chút nữa thì nàng mất mạng dưới tay nữ nhân này, vậy mà vẫn còn cố đùa được. Nhưng mà... Ánh mắt nàng lại chuyển sang phía Sở Yên Nhiên đang nép sau Hồng Y trên lưng Thanh Loan, rồi liếc sang vẻ đắc ý của Linh Lung bên kia. Sát ý trong lòng nàng trào dâng."Chủ thượng, vậy các ngài hãy cản chân nữ nhân kia đi, ta muốn g.i.ế. c sạch đám còn lại!"
Dứt lời, nàng lấy từ túi trữ vật do Đoạt Linh Giáo phát cho một cây roi chín khúc, vung mạnh về phía Linh Lung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!