Chương 466: Ngươi không phải là thần minh của chúng ta.

"Đàm Thanh?

"Sở Yên Nhiên cau mày chặt, chỉ nhìn những vết thương dữ tợn trên thân thể nàng thôi mà đã thấy lòng đau như d.a. o cắt. Theo từng tiếng gọi khẽ khàng của nàng, ánh mắt đờ đẫn của Đàm Thanh mới dần dần có tiêu cự, nhìn về phía Sở Yên Nhiên. Đôi mắt ấy đầy tơ máu, nước mắt từ lâu đã cạn khô, thế mà khi nhìn thấy Sở Yên Nhiên lại nở một nụ cười. Nàng nhướn mày lên, nụ cười mang theo sự yếu ớt đến cực điểm."Đàm Thanh, bọn họ đã làm gì ngươi..." Sở Yên Nhiên nghẹn lời, nơi lồng n.g.ự. c tràn đầy chua xót.

"Tại sao lại bỏ rơi bọn ta?" Giọng Đàm Thanh khàn khàn, lời nói phảng phất vẻ tuyệt vọng như tro tàn, "Tại sao lại để chúng ta ở lại nơi này?"

"Xin lỗi, xin lỗi... Ta không biết bọn họ sẽ làm ra chuyện như vậy, rõ ràng Linh Lung đã hứa với ta là sẽ không động đến các ngươi, ta không ngờ được..." Sở Yên Nhiên  nắm chặt lấy tay nàng, "Xin lỗi... những người khác đâu, ngươi có biết họ ở đâu không?"

Gặp ánh mắt nàng, Đàm Thanh chỉ cười thảm rồi lắc đầu.

"Đều c.h.ế. t cả rồi."

Miệng Sở Yên Nhiên hé mở, chấn động đến mức không nói thành lời. "Sao có thể... sao lại như vậy... bọn họ sao dám..."

Đàm Tinh cười khổ, dùng chút lực cuối cùng rút tay khỏi tay nàng. "Tinh linh nói đúng, ngươi không phải là thần minh của chúng ta, tất cả chúng ta... cả Cây gia gia... đều nhận sai người rồi.

"Nàng cười thê lương, không nhìn Sở Yên Nhiên nữa, chậm rãi nhắm mắt lại. Sinh khí trong cơ thể nàng đang tan biến từng chút một, sớm đã không còn ý niệm sống tiếp, chỉ còn lặng lẽ tàn lụi. Trên giường, cuối cùng chỉ còn sót lại một chiếc lá khô héo. Sở Yên Nhiên trợn mắt nhìn cảnh trước mắt, câu nói cuối cùng của Đàm Thanh vẫn còn vang vọng trong đầu nàng:"Ngươi không phải là thần minh của chúng ta."

Một giọt nước mắt bỗng lăn dài nơi khóe mắt nàng ta.

"Phải rồi, ta vốn không phải là thần minh của các ngươi... ta chỉ là vật hiến tế trên con đường thành thần của nàng ấy thôi! Vậy thì để nàng ấy đến cứu các ngươi đi! Nàng ấy đâu rồi, sao không đến?"

Sở Yên Nhiên đột ngột bật dậy, hai mắt mở to hét lớn. Không biết đã qua bao lâu, nàng lại vô lực ngồi phịch xuống giường.

"Xin lỗi... xin lỗi...

"Nàng lao ra khỏi phòng Đàm Thanh, chạy thẳng về hướng mà mấy tên ma tu kia vừa rời đi. Một tên ma tu còn chưa kịp phản ứng, liền bị một thanh bảo kiếm mang theo thủy linh lực đ.â. m xuyên lưng. Hắn trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào mũi kiếm đang đ.â. m xuyên qua n.g.ự. c mình, không thể tin nổi."Ai đó!" Đồng bọn hắn lập tức phản ứng, lập tức lao về phía sau tấn công Sở Yên Nhiên.

"Hóa ra là ngươi, tên đạo tu kia! không phải chỉ động vào vài người hầu của ngươi thôi sao, mà ngươi dám g.i.ế. c người của chúng ta?"

Một tên ma tu nhận ra nàng  hét lên.

"Động vào vài người? Các ngươi đã hại c.h.ế. t bọn họ cả rồi, ta chẳng lẽ không thể báo thù cho họ sao!

"Sở Yên Nhiên gằn giọng. Tên kia càng cười nhạo hơn."Ngươi để họ ở lại doanh địa, một mình theo Linh Lung tỷ đi, không phải chính là để lại cho bọn ta chơi sao? Với lại, Linh Lung tỷ chỉ thu nhận mỗi ngươi là đạo tu, có bao giờ nói sẽ bảo vệ đám còn lại?

Muốn ở lại tổng đàn của Ma giáo, chẳng lẽ không cần trả giá?"

Một tên khác cũng hùa theo:

"Đúng đấy, nếu ngươi không còn chút giá trị trong mắt Linh Lung tỷ, ngươi tưởng mình có kết cục gì khác sao? Bớt vênh váo đi, nơi này là Tây Vực!"

Sở Yên Nhiên đỏ hoe mắt, nhìn chằm chằm vào bọn chúng: "Các ngươi quá đáng lắm rồi! Hôm nay, ta nhất định phải đòi lại công đạo cho những người đã chết!

"Lời vừa dứt, nàng lại một lần nữa xuất kiếm tấn công tới. Đám ma tu kia cũng tức tối ứng chiến. Trận chiến này khiến cả doanh địa rối loạn. Tin tức nhanh chóng truyền đến tai Linh Lung. Nàng đang bận kiểm tra những thứ cần trình báo sau khi về bản bộ, nghe thủ hạ bẩm báo thì càng thêm bực bội, day trán nói:"Phản rồi à?

Xem ra ta còn dạy chưa đủ."

"Tiểu thư, có cần đi ngăn lại không?"

"Không cần, hai tay khó địch bốn tay. Cứ để nàng ta nếm chút khổ, tự biết thân biết phận.

"Nói rồi Linh Lung tiếp tục làm việc. Cuộc đánh nhau kéo dài đến tận hoàng hôn. Sở Yên Nhiên đã kiệt sức, trên người đầy thương tích, đám ma tu kia cũng đánh đến bực bội."Đúng là đồ điên!

Kệ ả ta, mau về thu dọn đồ, mai còn theo đoàn quay về bản bộ, để Linh Lung tỷ mắng thì không xong đâu.

"Một người nói vậy, những tên còn lại cũng thấy có lý nên rút lui hết. Sở Yên Nhiên vô lực ngồi bệt xuống đất, lặng lẽ nhìn trời tối dần. Trời đã tối, Trương Dực Xuyên vừa moi t.i. m một đệ tử của Bạch Hỏa Tông chắn đường, khiến hắn c.h.ế. t ngay tại chỗ. Hắn nhìn t.h. i t.h. ể ấy một lúc, rồi chặt lấy hai cánh tay, ném về phía Sở Lạc."Tên ma tu này có tu vi hậu kỳ Nguyên Anh, trong hai tay còn chứa không ít ma khí. Mau ghép cánh tay này vào, ít nhất cũng có thể phát huy sức mạnh sơ kỳ Kim Đan."

"Tạ ơn chủ thượng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!