"A!"
Sắc trời tối sầm lại, trong rừng Khải Vân truyền đến một tiếng hét thảm, tám tấm bùa Khinh Thân vờn quanh người Sở Lạc, chạy hết tốc lực phóng nhanh về phía trước, lúc nghe được thanh âm này không khỏi nhìn thoáng qua phía sau.
Chỉ thấy vòng tay trên cổ tay Vu Duy và Vương Hương Xảo đột nhiên sáng lên, chúng nó bỗng nhiên biến lớn, cuối cùng trở thành đồ vật giống như dây thừng trói chặt hai người lại, muốn chạy cũng căn bản chạy không thoát.
Tân Na ở lại tại chỗ trông coi hai người này, Lý Hạo Minh thì thay đổi dáng vẻ khiêm tốn lễ độ ngày xưa, cả người đằng đằng sát khí, đuổi theo Sở Lạc.
"Sao ngươi không đeo vòng tay?"
Sau lưng truyền đến giọng nói hung ác của Lý Hạo Minh: "Chẳng lẽ ngươi đã sớm phát hiện kế hoạch của ta!"
Sở Lạc khẽ nhếch môi: "Nếu như ta nói, không cẩn thận rơi vào trong nhà xí thì ngươi có tin hay không?"
"Hả?" Lý Hạo Minh càng thêm phẫn nộ:
"Ta cực khổ luyện chế pháp khí trung phẩm mà ngươi lại vứt nó ở loại địa phương dơ bẩn này? Đừng trốn, ngươi căn bản trốn không thoát, ta nhất định sẽ sắp xếp cho ngươi...! kiểu chết thống khổ nhất!"
"Mẹ nó! Chính ngươi đã nói vòng tay kia rộng hơn tay ta cả một vòng, đó là luyện chế dựa theo kích thước người lớn, lúc ta đi WC nó không cẩn thận rơi xuống không phải rất bình thường sao!"
Lý Hạo Minh ở phía sau hừ lạnh một tiếng:
"Lần đầu tiên ta gặp một sư muội không thức thời như ngươi, lẽ nào ngươi còn chưa hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình sao? Đợi khi linh khí trong cơ thể ngươi cạn kiệt, dùng bao nhiêu bùa Khinh Thân cũng không thoát khỏi rừng Khải Vân này!"
"Ngươi tưởng mình thông minh lắm à, cho dù ta tự dâng mình cho Tuyệt Minh Lang ăn thì cũng không để ngươi bắt được!" Nói xong, Sở Lạc đột nhiên rẽ sang bên trái, vọt vào trong bụi cây rậm rạp âm trầm kia.
Lý Hạo Minh cũng lập tức phản ứng lại, lại đột nhiên dừng chân lại.
Không đúng, phía trước là lãnh địa của con Tuyệt Minh Lang Trúc Cơ hậu kỳ kia.
Nghe nói ý thức lãnh địa của con Tuyệt Minh Lang kia rất mạnh, chỉ cần phát hiện có người tiến vào lãnh địa của mình sẽ lập tức vồ giết, dưới tình huống như vậy, Sở Lạc chỉ có tu vi Luyện Khí tầng ba căn bản không có khả năng còn sống đi ra!
Lý Hạo Minh bỗng nhiên nhíu chặt lông mày.
Nàng ta lại thật sự lựa chọn lấy mình nuôi sói.
Lý Hạo Minh dừng lại ở bên rìa, không dám tiến thêm một bước nào nữa.
Nhìn thấy người phía sau không đuổi theo nữa, Sở Lạc thở phào nhẹ nhõm, lấy ra bản đồ chi tiết của đệ tử quản sự Nhẫm Đường đưa cho mình từ trong túi trữ vật ra.
Bây giờ nàng cảm thấy đệ tử quản sự kia quả thực là một tiểu thiên sứ!
Nếu không có bản đồ hắn tặng, mình căn bản không tìm được con đường này.
"Lúc trước ta dẫn Tuyệt Minh Lang tới đối phó ngư thú, những người biết được phần lớn đều là đệ tử Chấp Pháp Đường, tin tức còn chưa truyền ra, Lý Hạo Minh hẳn là không biết Tuyệt Minh Lang đã bị lôi ra khỏi rừng Khải Vân."
"Để cho an toàn, ta vẫn nên đi vào trong huyệt động Tuyệt Minh Lang ẩn núp, chờ người Chấp Pháp Đường hoặc là đội tuần an tìm đến đi."
"Tích Cốc Đan đủ dùng, bùa Khinh Thân cũng đủ dùng.
"Bóng đêm càng sâu, trong rừng rậm càng tối đến đưa tay không thấy được năm ngón. Sở Lạc lấy Dạ Minh Thạch ra chiếu sáng."Không hổ là yêu thú Trúc Cơ hậu kỳ, nó đã rời đi thời gian dài như vậy mà trên địa bàn vẫn là ngay cả một con chim cũng không dám bay vào."
Căn cứ vào đánh dấu trên bản đồ, Sở Lạc nhanh chóng tìm được hang động mà Tuyệt Minh Lang sinh sống lúc trước.
"Hiện tại là ổ an toàn của ta!"
Sở Lạc nhấc chân đi vào, một cước đạp trúng thứ gì cứng rắn, cầm Dạ Minh Thạch chiếu xuống nhìn xem, chỉ thấy xương trắng dày đặc khắp nơi, mà dưới chân mình chính là một cái đầu lâu niên đại xa xăm.
"Tiền bối chớ trách, tiền bối chớ trách..." Sở Lạc vội thu chân lại, điều chỉnh cho Dạ Minh Thạch sáng lên, trên đường đi tránh né các loại hài cốt đi vào sâu trong hang động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!