Chương 18: Ta Thật Đáng Chết

Không thể để Lý sư huynh biết thân phận của mình được.

Ánh mắt Sở Lạc lại nhìn về phía những đội viên khác.

Nàng còn nhớ rõ tu vi trong tổ đội hôm qua, ngoại trừ tu vi của Lý Thúc Ngọc là Trúc Cơ sơ kỳ và mình là Luyện Khí tầng hai, còn có một Luyện Khí tầng tám và hai Luyện Khí tầng bốn.

"Lại một vị sư muội tới."

Một vị nam tu khác hai mắt sáng lên, lập tức hướng Sở Lạc tự giới thiệu: "Ta tên Vu Duy, ngươi có thể gọi ta là Vu sư huynh, còn không biết sư muội tên là gì?

"Nhớ lại giao diện tổ đội hôm qua, vị sư huynh này vừa vặn là người Luyện Khí tầng tám kia. Sở Lạc khẽ gật đầu với hắn:"Ta họ Sở."

"A, hóa ra ngươi chính là kẻ vướng víu chỉ có Luyện Khí tầng hai kia.

"Không chờ Vu Duy tiếp lời, một nữ tu Luyện Khí tầng bốn khác liền mở miệng châm chọc nói. Lúc nãy nữ tu này còn chưa tới, Vu Duy còn dùng sức xoay quanh mình, nàng vừa đến Vu Duy liền có thái độ tốt như vậy với người khác, Vương Hương Xảo nhíu mày, trong ánh mắt nhìn về phía Sở Lạc tràn đầy chán ghét."Vương sư muội."

Lý Thúc Ngọc bất đắc dĩ cười: "Mỗi người vào đội đều do ta đích thân đồng ý, mấy lời như kiểu "vướng víu" kia muội đừng nên nói nữa."

"Lý sư huynh."

Vương Hương Xảo khẽ dậm chân, vội la lên:

"Huynh xem có đội ngũ nào mà lại đồng ý để cho gà mờ Luyện Khí tầng hai tiến vào a, lần này chúng ta tiến vào rừng Khải Vân để thu thập nhiều đồ vật như vậy, vốn đã rất phiền phức rồi! Lại mang theo cái Luyện Khí tầng hai này, thời điểm đối phó yêu thú còn phải phân tâm bảo vệ nàng nữa, đây không phải là vô duyên vô cớ gia tăng độ khó cho nhiệm vụ sao?"

Nghe nàng ta nói như vậy, nụ cười trên mặt Vu Duy cũng có chút không giữ được.

"Vương sư muội, lời này nói quá đáng rồi đấy..."

"Ngươi yên tâm, ta còn chưa cần ngươi tới bảo hộ.

"Sở Lạc thản nhiên nói. Hôm qua đặt mua nhiều đồ như vậy, lại cắn răng chịu đựng đau đớn huấn luyện cả đêm ở Tạo Vật Chi Cảnh, nàng không nghĩ rằng mình sẽ là kẻ vướng víu. Nàng cũng đã từng tưởng tượng tình huống mà đội viên khác nghi ngờ khi mình xuất hiện, cho nên bây giờ cũng không quá tức giận. Lúc đi qua, Sở Lạc phát hiện ánh mắt Lý Thúc Ngọc nhìn mình có chút nghi hoặc."Lý sư huynh, sao vậy?

"Sở Lạc có chút căng thẳng hỏi. Đừng là bởi vì câu"cầu sư huynh mang theo

"kia nhé, mặt mo mất sạch rồi... Nghe vậy, Lý Thúc Ngọc mỉm cười:"Chẳng qua là cảm thấy giọng nói của Sở sư muội có hơi quen một chút...! Mà dáng người nhìn cũng có vẻ quen quen."

"Có thể là...! là trùng hợp." Sở Lạc lập tức nói: "Trên đời này thật ra trùng hợp rất nhiều."

"Có lẽ vậy.

"Lý Thúc Ngọc cẩn thận suy nghĩ, cũng cảm thấy người không có linh căn thì không thể nào xuất hiện ở trong Lăng Vân Tông. Bầu không khí yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng Vu Duy vây quanh Vương Hương Xảo dỗ dành nàng ta. Cũng không lâu lắm, lại thấy một vị nam tu vội vàng chạy tới."Xin lỗi xin lỗi, ta tới muộn rồi." Vẻ mặt hắn thật thà hành đạo lễ: "Ta tên Ngưu Tài Lương, tu vi Luyện Khí tầng bốn."

"Ngưu sư đệ."

Vu Duy cười nói: "Ta họ Vu, Vu Duy."

"Lý Thúc Ngọc."

"Ta là Vương Hương Xảo, mùi thơm thoang thoảng, tâm linh khéo léo."

"Ta họ Sở."

"Ơ, ngay cả cái tên cũng không chịu lộ ra, còn cố ý dùng áo choàng che khuất mặt." Giọng nói chói tai của Vương Hương Xảo lập tức truyền tới: "Giả bộ thần bí làm gì, đừng nói là chuyên môn tới đây cản trở nhé!"

"Vương sư muội."

Giọng nói của Lý Thúc Ngọc đã có chút tức giận: "Kế tiếp chúng ta phải cùng nhau thăm dò trong rừng Khải Vân một thời gian rất dài, đoàn đội chung đụng hài hòa thì có thể tránh né được rất nhiều nguy hiểm, nếu như muội vẫn không muốn tiếp nhận đồng đội, ta cũng chỉ đành giải tán đội ngũ tại đây thôi."

"Đúng đúng đúng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!