Đánh thì đánh, mắng thì mắng, vị sư huynh này vẫn kiên nhẫn giảng giải phương pháp nội thị linh căn cho nàng, cùng với hàm nghĩa sâu xa của phương pháp hô hấp được ghi chép trong quyển trục kia, thẳng đến thời gian ăn cơm buổi trưa mới rời đi.
Giữa trưa, các đệ tử mới cũng lục tục rời đi, rất nhanh trên Giảng Đạo Tràng chỉ còn lại có những đệ tử cũ đã tự chuẩn bị Tích Cốc Đan và Sở Lạc.
Không phải là bụng không đói, mà là nhiệm vụ này có giới hạn thời gian!
Chỉ có thời gian ba ngày, nàng nhất định phải giành giật từng giây, chạy đua với thời gian.
Đói một trận hai trận, dù sao cũng không chết được.
Cũng không biết đã qua bao lâu, sư huynh giảng bài chậm rãi trở về, nhìn thấy toàn bộ khu vực đệ tử mới chỉ còn lại một mình Sở Lạc còn đang đả tọa tu luyện, không khỏi kinh ngạc một lúc.
"Tiểu sư muội, sao muội không đi ăn cơm?"
Sở Lạc đang nhắm mắt lại, nghe thấy giọng nói quen thuộc này, lập tức nói: "Sư huynh, ta đã đến bước thứ ba, hơn nữa ta cảm giác được, Hỏa linh căn trong cơ thể ta mạnh hơn hai cái khác, nhưng Hỏa linh khí ở bên ngoài dường như vô cùng táo bạo!"
Đây quả thực giống như Husky ba ngày không được đi dạo ấy!
"Hỏa linh khí đúng là thuộc tính sinh động nóng nảy nhất trong ngũ hành, bình thường đều sẽ hấp thu hỏa linh khí cuối cùng. Bởi vì tính không ổn định của nó, nếu như vừa mới ban đầu hoặc là giữa chừng gia nhập, rất dễ dàng tách rời cân bằng của các thuộc tính khác, như vậy cân bằng sau đó cũng khó mà tạo dựng được." Sư huynh vội vàng giải thích, sau đó lại nói: "Nhưng tiểu sư muội, dẫn khí nhập thể lại không vội vã nhất thời, muội nên ăn cơm xong rồi hãy trở lại đi.
"Nghe vậy, Sở Lạc mở to mắt, yên lặng nhìn về phía vị sư huynh kia. Sư huynh, có thể ngươi không biết, ta thật sự đúng là nóng lòng nhất thời đấy."Sư huynh, thật ra ta không đói bụng.
"
"Nhưng ánh mắt của muội lại nói muội rất đói nha!"
Sau giờ Ngọ, các đệ tử mới ăn cơm xong nghỉ ngơi xong cũng lục tục quay lại.
Những điều tâm đắc khi dẫn khí nhập thể đã truyền thụ cho bọn họ, phần sau chỉ cần tiến hành chỉ đạo đối với một vài đệ tử có nghi vấn khác là được, bởi vậy nơi này cũng không còn náo nhiệt như nửa ngày trước, trở nên càng thêm an tĩnh và thích hợp tu luyện.
Sở Lạc vẫn nhắm mắt đả tọa tới khi mặt trời xuống núi mà vẫn chưa tìm ra được nửa con đường có thể thực hiện được, mắt thấy thời gian của nhiệm vụ sắp hết một ngày.
Nàng đứng lên hoạt động thân thể, nhìn bốn phía.
Trong Giảng Đạo Tràng, khu vực đệ tử mới bên này vẫn chỉ còn lại có một mình nàng, số người bên khu vực đệ tử cũ tuy rằng cũng ít hơn phân nửa, nhưng tu sĩ ngồi đả tọa bất động như núi vẫn còn rất nhiều.
Nhìn dáng vẻ của những người đó, Sở Lạc vốn định rời đi lại đặt mông ngồi xuống.
Cùng lắm thì thức trắng đêm!
Lại không biết qua bao lâu, hình như trời đã tối hẳn.
Một mùi hương ngọt ngào không thể khống chế không ngừng chui vào trong mũi Sở Lạc, nàng không nhịn được, hít hai cái thật sâu.
Giọng nói của sư huynh bỗng nhiên vang lên phía trước.
"Tiểu sư muội, muội có ngửi thấy không? Ở gần đây hình như có mùi gì đó kỳ quái lắm!"
"Ừm.
" Sở Lạc nuốt nước miếng: "Hình như là mùi thơm của khoai lang nướng!"
Sau khi nói xong, bụng kêu "ọt ọt" hai tiếng rất không đúng lúc.
"Ha ha ha!
"Vị sư huynh kia nhịn không được bật cười ra tiếng. Sở Lạc không khỏi mở mắt, chỉ thấy một tay sư huynh kia cầm củ khoai lang nướng nóng hầm hập, một tay cầm quạt, dùng sức quạt hương thơm của khoai lang nướng sang bên nàng."Khụ khụ.
" Sở Lạc xấu hổ đỏ mặt, ngay cả nói chuyện cũng không còn tự tin: "Thật ra ta không đói bụng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!