Chương 1: Giá Trị Khí Vận Trước Mắt -9999

"Ca ca, tay của Yên Nhiên đã đánh đến đau luôn rồi, tại sao nàng ta còn chưa chết vậy?"

Đêm mưa xối xả, một thiếu niên cao gầy cầm ô, ôm một tiểu cô nương nũng nịu vào lòng, dáng vẻ đau lòng nói: "Bàn tay Yên Nhiên trắng mịn non mềm, không làm được loại công việc giết người này đâu, vẫn nên về phòng trước đi, chớ để bị cảm lạnh, ca ca sẽ giúp muội giết nàng."

Sở Lạc cuộn mình trên mặt đất đầy bùn lầy và máu loãng, gương mặt giống Sở Yên Nhiên tới năm phần đang trắng bệch như tờ giấy, miệng vết thương không ngừng chảy máu, khí tức sinh mệnh chỉ còn sót lại một chút cuối cùng.

Đau...

Giống như sắp chết rồi vậy...

[Hoan nghênh ký chủ đi tới thế giới tu tiên, trước mắt giá trị khí vận là -9999, phát động nhiệm vụ chính tuyến

- Hoa Tịnh Đế Song Sinh.]

[Hoa Tịnh Đế Song Sinh:

Ký sinh trong cơ thể của hai nữ nhi song sinh, lúc vừa mới ra đời mệnh cách tương đồng.

Sau khi được phụ mẫu đặt tên, bên có tên mạnh sẽ từ từ hấp thụ khí vận và sinh mệnh lực của một bên khác.

Đợi đến khi bên còn lại hoàn toàn chết đi, bên sống sót sẽ trở thành khí vận chi nữ, dần dần có được sức mạnh cường đại.]

Cái quỷ gì thế, rõ ràng mình đang ngủ trong ký túc xá mà!

Thân thể dần dần khôi phục lại được một chút nhiệt độ, Sở Lạc dùng hết sức lực cố gắng mở mi mắt ra thành một khe hở.

Trong mơ hồ, nàng nhìn thấy một thiếu niên áo mũ chỉnh tề.

"Tiểu muội, đừng trách ca ca nhẫn tâm. Vì Yên Nhiên, vì tương lai Sở gia chúng ta, muội sẽ phải chết."

Sau khi nói xong, thiếu niên kia xoay người đi vào trong nhà.

Thân thể tàn tạ nằm trong vũng bùn kia chợt rùng mình một cái, hắn đi vào làm gì? Hắn muốn đi lấy vũ khí sao?

Vừa xuyên qua liền chết à?!

[Chúc mừng kí chủ phát động nhiệm vụ tân thủ —— sống qua đêm nay.]

Mẹ nó!

Sở Lạc cố hết sức động đậy tay chân cứng ngắc, cố nén cảm giác đau đớn khi miệng vết thương bị xé rách, loạng choạng đứng dậy.

Nhưng nàng vừa đứng lên, lại ngã nhào xuống vào trong mưa.

Nhìn lại bóng dáng thiếu niên đang tìm kiếm vũ khí khắp nơi trong nhà, Sở Lạc nghiến chặt răng.

Lại đứng dậy, xông như điên về phía cửa.

Ý thức đang dần tan rã, nàng dùng sức đẩy cửa viện nặng nề ra, chạy ra phía ngoài.

Nước mưa cọ rửa dấu tay dính máu bên trên cánh cửa gỗ.

Khi Sở Diệc Dương cầm chủy thủ trở lại trong sân, trong vũng máu đã không còn thấy bóng dáng Sở Lạc đâu nữa, chỉ nhìn thấy cánh cửa lớn vốn dĩ đã đóng lại mở ra một khe hở.

"Đáng chết!"

Ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên hung ác nham hiểm, lập tức đuổi theo ra bên ngoài.

Sở Lạc chạy một mạch, chạy liên tục không ngừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!