Chương 8: (Vô Đề)

Thứ gọi là hàng hóa ấy là mấy cô gái chúng tôi.

Trong nhà kho này còn có lối đi bí mật.

Tên đàn em thả các cô gái ra, đuổi chúng tôi vào lối đi bí mật, nhân lúc hỗn loạn, tôi dùng dây thép tháo xích sắt.

Nói không sợ hãi là giả.

Tim tôi căng thẳng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nhưng vào giờ phút này, tôi cảm giác như mình đã chuẩn bị vô số lần, dường như có một sức mạnh nào đó giúp đỡ tôi, tôi hít một hơi thật sâu, nhanh chóng cắm sợi dây thép vào ổ điện rồi hất đổ chậu nước bẩn lên đó.

Mạch điện bị chập, xung quanh chìm vào bóng tối.

Bên cạnh bảng điện vừa rồi là chiếc xe máy điện của tên đàn em đang cắm sạc.

Không đợi bảo vệ kịp phản ứng, giây tiếp theo chiếc xe phát nổ.

Tia lửa chói mắt văng ra tung tóe khắp nơi, nổ tung dữ dội.

Tôi dùng hết sức hét lên:

Mau chạy đi!

Các cô gái lúc này mới như con rối thức tỉnh.

Ban đầu còn đôi chút chần chừ, người này nhìn người kia, nhưng khi ngọn lửa ngày càng lớn, họ lấy hết can đảm chạy ra khỏi cửa.

Tôi hướng dẫn họ leo lên thang dây.

Lúc đến lượt bản thân bước lên.

Đột nhiên phía sau bị một lực mạnh kéo ngã tôi xuống đất.

Tên bảo vệ chửi bới, ấn tôi trên đất vừa đá vừa mắng:

"Con khốn này, ông đây đánh ch. ết mày!"

Hắn ra tay rất tàn nhẫn, tôi đau đến nghiến chặt răng, trong miệng đã đầy m. áu.

Lửa càng lúc càng lớn khiến làn da đỏ ửng, chịu bỏng rát.

Nhưng... thật tốt.

Tôi hơi hé miệng cười.

Không hối hận chút nào.

Cho dù không thể chạy thoát nhưng ít ra tôi vẫn có thể cứu được rất nhiều cô gái.

Chỉ đáng tiếc, có lẽ tôi không có cơ hội được xem pháo hoa ở Bắc Kinh nữa rồi.

Cổ họng tôi nghẹn lại, ý thức dần mơ hồ.

Một người không tưởng tượng được lại xuất hiện, người đó xuyên qua bức tường lửa.

Không, đó không phải người.

Đại Lương, tại sao cô ấy lại đến đây!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!