Thái độ kiên quyết không còn gì để mất của tôi khiến gã đàn ông sợ hãi, vội vã bỏ chạy.
Hắn sợ bị liên lụy còn không thèm đòi lại tiền cọc.
Ánh mắt tôi chuyển sang phía mẹ.
"Dù là ai cũng đừng hòng ngăn cản việc học tập của tôi, kể cả bà."
Tôi của bây giờ, mỗi một ngày trôi qua đều là dùng tương lai và mạn. g sống của bản thân để đổi lấy.
Tôi không cho phép.
Bất cứ kẻ nào muốn cướp đi tương lai của chúng tôi.
Tôi không sợ những lời đồn thổi hay những ánh mắt lảng tránh của bạn học.
Mục tiêu của tôi rất rõ ràng, đó là kỳ thi tuyển sinh đại học.
Tôi phải đến Bắc Kinh, phải học trường tốt nhất.
Phải hoàn thành ước mơ còn dang dở của Đại Lương trước khi qua đời.
Từ sau lần mẹ tôi đến gây chuyện, bảo vệ trường đều đã nhớ mặt bà ấy, sau này cũng không cho người tiến vào. Hiệu trưởng sắp xếp cho tôi một phòng ký túc xá đơn tại trường.
Cách kỳ thi đại học còn chưa đầy 10 ngày.
Hôm nay tôi phải về nhà lấy quần áo.
Thực chất là muốn nhìn người giấy một chút, xem bản thân trong tương lai có ổn không.
Tôi sợ cô ấy ở đó một mình sẽ cô đơn.
Khương Uyên tình nguyện đưa tôi về nhà, cậu ấy ra vẻ thản nhiên:
"Dù sao cũng tiện đường."
Nào có tiện đường? Tôi đã nhìn thấy địa chỉ nhà cậu ấy rồi.
Một người phía bắc, một người hướng nam.
Cậu ấy đành thẳng thắn thừa nhận: "Được rồi, tôi sợ mẹ cậu lại bán cậu về làng."
Bộ dạng nghiêm túc của cậu ấy đã chọc cười tôi, tôi cũng thành thật mà nói.
"Thật ra tớ về nhà không chỉ để lấy quần áo mà còn muốn xem tượng giấy của mình."
[.....]
Cậu ấy nghẹn lời, hô hấp hơi dừng lại, còn cố tình nhún nhún vai thể hiện khí thế nam nhi.
"Sở thích của cậu cũng kỳ lạ thật đấy."
"Hmm, tớ nhớ năm ngoái đi nhà ma trong công viên giải trí, cậu còn rất sợ hãi, nếu sợ thì cậu cứ về trước đi, không sao."
Nhưng Khương Uyên đã khoác cặp sách lên vẫn cố chấp muốn theo tôi về nhà.
"Cậu không sợ tớ à?"
Nói không cảm động là nói dối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!