Người vận chuyển tôi đi vẫn là hai cặp anh em lúc trước.
Trong không gian này, bọn họ không bị ngồi tù.
Họ đưa tôi đến Trạm thu hồi để lấy giác mạc.
Tiếp đến là hai bên thận, cuối cùng là lấy trái tim. Ở chợ đen, một quả tim có thể bán với giá trăm vạn.
Tôi th. oi th. óp nằm co ro trong cốp xe, đường xóc nảy khiến tôi bị va đập, m. áu ở phần dưới cơ thể càng chảy dữ dội, tôi không ngừng cắn đầu lưỡi, cố giữ cho mình chút tỉnh táo.
Trong cốp xe có rất nhiều đồ linh tinh, tôi tìm được một chiếc cờ lê.
Trước đây, tôi đã học thêm rất nhiều kiến thức về thoát hiểm.
Loại xe cũ này dùng khóa để mở cốp sau, tôi sờ đến chỗ chốt bên trong, trong bóng tối dùng cờ lê mò mẫm thử xoay chốt khóa, cứ xoay theo chiều kim đồng hồ.
Không biết đã vặn bao lâu, thẳng đến khi tôi sắp mất ý thức.
Chốt khóa kêu cạch một tiếng, mở được rồi.
Vừa đúng lúc chiếc xe phanh gấp, dừng lại trước đèn đỏ.
Tôi nhân cơ hội mở cốp ra, không khí nháy mắt ùa vào.
Phía sau là đường sá đông đúc.
Không chút do dự, tôi lao xuống.
----
"Lương Lương? Lương Lương??"
Tôi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Cả người đổ mồ hôi ướt sũng, tôi thở hổn hển.
Rõ ràng ngoài cửa sổ nắng chiếu rực rỡ nhưng nỗi ám ảnh kinh hoàng trong lòng vẫn chưa tan, đôi môi tôi run run.
Bạn cùng lớp lo lắng:
"Cậu không sao chứ? Mình đã gọi cậu rất nhiều lần rồi."
Tôi vốn tưởng đó chỉ là giấc mơ.
Nhưng ngay sau đó, hai mắt tôi trợn ngược.
Trên chân là vết thương chồng chất, vết sẹo dài ở đùi vì sượt qua đường.
Người giấy phân tích:
"Có lẽ là do sự xuất hiện của tôi khiến hai không gian đảo ngược đan xen, cô bây giờ cũng giống như con mèo của Erwin Schrodinger, có thể xuống địa ngục cũng có thể lưu tại thiên đường. Lương Lương, cô tuyệt đối không thể phạm sai lầm."
Tôi muốn gật đầu, nhưng toàn bộ sức lực của cơ thể như bị rút cạn.
Tôi ôm mặt khóc nức nở, khóc vì cô ấy cũng vì tôi.
Vì hai chúng tôi.
"Đại Lương, xin lỗi, thật xin lỗi..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!