Tôi cắn chặt môi.
"Đám tội phạm kia còn tiếp tục ra tay."
Người giấy an ủi:
"Cô có thể thay đổi số phận một lần rồi, vậy thì cũng có thể thay đổi lần hai. Kỳ thi đại học sắp đến, cứ tập trung ôn thi trước, đừng quên ước mơ hoài bão của chúng ta."
"Không phải muốn đến Bắc Kinh học đại học sao? Chúng ta còn chưa từng leo Vạn Lý Trường Thành, chưa đến Cố Cung, chưa được xem pháo hoa ở Thế vận hội Bắc Kinh, cũng chưa ngắm hoàng hôn trên biển, còn đi xem Bến Thượng Hải... những việc này, cô nhất định phải làm được."
Cô ấy ký thác toàn bộ hy vọng thầm kín nhất lên người tôi.
Ngay cả khi ở địa ngục tối tăm cũng không bao giờ quên đi lý tưởng của mình.
Tôi lau khô nước mắt, sợ sẽ rơi ướt người cô ấy.
Cẩn thận ôm chính mình vào lòng.
"Nhất định mà, tôi hứa."
Lần nữa được ngồi trong phòng học cấp 3, tôi cảm giác như mình đã trôi qua mấy đời.
Đang mải mê ghi chép, một cuốn sổ bỗng được đẩy đến trước mặt tôi.
"Ghi chép của mấy bài học mà cậu đã bỏ lỡ đấy, xem đi. Tôi không muốn nhân cơ hội mà thắng trong kỳ thi thử này đâu, như thế không vẻ vang."
Người lên tiếng là bạn cùng bàn của tôi, Khương Uyên.
Cậu ấy vừa đẹp trai lại lạnh lùng, còn là lớp trưởng.
Nhưng lúc nào cũng chỉ xếp thứ hai, mỗi lần kiểm tra thi cử luôn kém tôi vài điểm.
Nghe tin mấy hôm nay tôi bị nhốt trong nhà, chính cậu ấy là người khởi sướng thậm chí còn viết thư kêu gọi bạn học định đến nhà dạy cho tôi.
"Cảm ơn, tớ sẽ cố gắng theo kịp."
Tôi thật lòng biết ơn cậu ấy.
Khương Uyên đột nhiên hỏi tôi:
"Hôm qua tôi còn định đến nhà cậu để đưa bài kiểm tra."
Trong lòng tôi căng thẳng.
"Nhưng không thấy ai ở nhà, tôi lên sân thượng tìm thử."
Hai mắt cậu ấy đầy hoang mang.
"Tôi thấy cậu đang nói chuyện với người giấy, tại sao thế?"
Ánh mắt sắc bén khiến cổ họng tôi khô khốc.
Tôi cố gắng giả bộ bình tĩnh, giải thích:
"Xung quanh không có ai để trò chuyện nên chỉ nghịch chơi chơi vậy thôi."
"Vậy cậu cũng không cần phải nói chuyện với người giấy. Nếu muốn tâm sự trò chuyện, cậu có thể tìm các bạn trong lớp mà? Hoặc bạn ngồi cùng bàn là tôi đây, tôi đã ch. ết rồi chắc?"
Chắc cậu ấy nghĩ tôi bị bệnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!