Edit: Điềm Điềm
nh đèn mờ nhạt nhu hòa trong phòng dần dần mờ mịt, ánh mắt Trác Duyên như nước rơi vào đáy mắt Lục Kinh, tựa như thanh tỉnh, lại giống như mê mang.
Mang theo mùi rượu mềm mại, lông mi cong vút, hơi thở cỏ xanh đặc biệt trên người thiếu niên, những thứ này đều hấp dẫn trái tim Lục Kinh đã lung lay sắp đổ.
Trác Duyên dưới ánh đèn quả thực giống như yêu tinh, nhất cử nhất động của cậu đều là một loại mê hoặc với Lục Kinh.
Trác Duyên tựa vào ngực Lục Kinh, dừng lại vài giây. Lục Kinh không có bất kỳ động tác nào, hoặc là nói anh muốn có động tác, nhưng bị anh hết sức áp chế, sàn nhà lạnh lẽo cũng không có cách nào vơi hết khô nóng trong lòng anh đang không ngừng bộc phát ra.
Trác Duyên ngẩng đầu lên, rời khỏi Lục Kinh, trong lòng Lục Kinh có chút mất mát, chỉ thấy cậu lại nhếch môi nở nụ cười, một lần nữa cúi đầu, đặt lên lồng nguc cứng rắn, động tác tràn đầy ỷ lại.
Hơi nóng gào thét bay đến ngực, trong lòng Lục Kinh nhu tình tràn đầy. Thiếu niên này từ lúc bắt đầu đề phòng đến bây giờ tràn đầy lưu luyến, làm cho anh cảm thấy trái tim bắt đầu hơi nóng lên, cũng không ngừng bành trướng, sau đó trực tiếp tan rã không còn gì.
Nếu đây là một giấc mơ, anh muốn ích kỷ một lần này thôi.
Anh biết Trác Duyên đối với anh có thể còn chưa phải loại tình cảm đó, nhưng cái ôm sau khi say rượu này thật sự quá ấm áp tốt đẹp, anh hoàn toàn luyến tiếc buông ra.
Lục Kinh run rẩy lấy tay ôm Trác Duyên, bàn tay thon dài có lực nhẹ nhàng khoác lên lưng Trác Duyên vỗ vỗ một chút, ở nơi Trác Duyên nhìn không thấy, ánh mắt anh dịu dàng yên tĩnh, bên môi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Trác Duyên say rượu giống như con vật nhỏ yên tĩnh, lặng lẽ vùi đầu choáng váng vào nơi mình cảm thấy an toàn đáng tin cậy, dán mặt vào thân thể ấm áp của người nào đó.
Nơi đó còn có thanh âm thình thịch, liên tục không ngừng quấy nhiễu lỗ tai của cậu, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt, cậu nhịn không được đưa tay vỗ một cái, lẩm bẩm nói: "Đừng ồn ào nữa.
"Nhưng tiếng trống kia chẳng những không ngừng, tiết tấu còn càng thêm kịch liệt. Cậu giật giật, lông mày thanh tú nhíu chặt, nhắm mắt lại, lại hỏi một câu:"Anh có phiền không? Đừng nhảy nữa.
"Lục Kinh thấp giọng cười cười, tiếng cộng hưởng trong lồng nguc ầm ĩ làm đầu Trác Duyên càng choáng váng. Vẻ mặt cậu không vui nâng đầu vểnh lên, một đôi mắt xinh đẹp mơ màng lẳng lặng nhìn cằm Lục Kinh gần trong gang tấc. Cậu tò mò đưa tay sờ sờ, kết quả sờ được một tay đầy râu, vội vàng lui về, oán giận một câu:"Sao lại đâm người như vậy.
"Lục Kinh mặc cho cậu đùa bỡn, ánh mắt thâm trầm dọa người lúc này lại dịu dàng. Vì thế Trác Duyên được một tấc tiến một thước, đổi một chỗ khác. Tay lại sờ đến cái mũi cao thẳng của Lục Kinh, đầu ngón tay hơi lạnh nhéo nhéo ở hai bên cánh mũi, thấy thú vị, liền nắm lấy, Lục Kinh đành phải há miệng thở, bộ dáng rất buồn cười, Trác Duyên nhịn không được"phụt" một tiếng bật cười.
Lục Kinh từ khi nào bị người ta đùa giỡn như vậy?
Gương mặt của anh trở nên lạnh lẽo, ngay cả Tống Nham từ nhỏ lớn lên cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, tự nhiên cũng càng không ai dám đảo tới đảo lui trên mặt anh.
Nhưng hiện tại nhìn bộ dáng hai mắt Trác Duyên cong cong, anh liền cảm thấy một luồng nhiệt lưu cuồn cuộn mà lên, nồng đậm mà thâm trầm.
Ánh mắt Trác Duyên một giây sau đối mắt với Lục Kinh, tay cậu hơi dừng lại. Mặc dù cậu có chút say rượu, nhưng trên thực tế, thần trí vẫn chưa mê loạn, cậu cũng muốn mượn cơ hội xác nhận một chuyện, một chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của cậu.
Cậu làm bộ say rượu chính là muốn nhìn xem, điểm mấu chốt Lục Kinh nhẫn nại với cậu rốt cuộc là ở nơi nào.
Cậu tới gần Lục Kinh như vậy, lấy tay tùy ý trêu chọc trên mặt, vốn tưởng rằng người nghiêm túc đứng đắn như Lục Kinh nhất định không vui, nhưng hiện tại tiếp xúc với tầm mắt anh, phát hiện anh chẳng những không tức giận, ngược lại bao dung cưng chiều nhìn mình, tim cậu trong nháy mắt bị lạc một nhịp.
Lục Kinh nhìn thấy ánh mắt mơ mơ của cậu dần dần thanh tỉnh, liền phản ứng lại.
Anh buông Trác Duyên ra, đôi mắt cực sâu nhìn chằm chằm vào con ngươi cậu, giọng nói có chút trầm thấp khàn khàn: "Tỉnh rượu?
"Trác Duyên giả vờ bình tĩnh đẩy anh:"Để tôi đứng dậy.
"Lục Kinh đứng dậy, kéo Trác Duyên lên. Trác Duyên xoa xoa huyệt thái dương của mình,"xuýt
"một tiếng, cảm thấy quả thật không dễ chịu lắm, không khỏi liếc mắt nhìn Lục Kinh một cái, đi đến bên giường ngồi xuống. Lục Kinh vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, đến bây giờ còn không biết Trác Duyên say rượu là giả bộ, anh không cần sống nữa. Thế nhưng Trác Duyên rốt cuộc cũng có vài phần say rượu, anh vẫn muốn hỏi rõ ràng."Có phải em coi tôi là người khác không?
"Trác Duyên hơi sửng sốt một chút, nhìn về phía anh, mặt mày khẽ nhướng lên:"Coi anh là ba tôi, thật sự là ngại quá.
"Vẻ mặt Lục Kinh trong nháy mắt vặn vẹo, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đùa giỡn của Trác Duyên, liền biết cậu đang nói dối."Trác Duyên, tôi cũng không muốn quanh co lòng vòng, tôi không rõ tại sao em lại làm như vậy, nhưng tôi muốn nói, chỉ có em mới có thể làm như vậy.
"Trác Duyên ngửa đầu nhìn anh, lộ ra một nụ cười hàm súc thâm sâu:"Tôi cũng không phải tùy tiện đùa giỡn với người khác, anh Lục.
"Lục Kinh trong nháy mắt ngơ ngác ở đó. Nếu như liên hệ lời nói trước sau của Trác Duyên, như vậy, người cậu nói thích kia hình như là… chính anh?"Trác Duyên…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!