Edit: Điềm Điềm
Lúc nhà họ Lục ăn cơm không có nhiều quy củ, tất cả mọi người đều vừa ăn vừa nói chuyện.
Hoắc Quân cố ý đặt cá kho trước mặt Trác Duyên: "Tiểu Duyên, con thích ăn cá thì ăn nhiều một chút, học trung học nặng nề, nên bổ sung thêm chút dinh dưỡng.
"Nói xong còn gắp một miếng thịt mềm bỏ vào bát Trác Duyên. Trác Duyên ngoan ngoãn cười nói:"Cám ơn dì Hoắc, dì cũng ăn nhiều một chút ạ.
"Vì lý do sức khỏe của Hoắc Quân, không thể ăn quá mặn, cho nên Trác Duyên liền gắp một ít cá hấp bỏ vào bát của bà. Trong lòng Lục Khải và Lục Kinh đồng thời không có mùi vị, chỉ có thể yên lặng ăn cơm. Tống Nham và Lục Kinh ngồi cùng một chỗ, nhìn quan hệ thân mật của hai người, chạm vào bả vai Lục Kinh, kề sát vào anh nhỏ giọng nói:"Bác gái đối tốt với Tiểu Duyên như vậy, cậu có ăn giấm không?
"Tim Lục Kinh đập nhanh nửa nhịp, anh cố gắng kiềm chế vẻ mặt của mình mới làm cho mình trông rất tự nhiên:"Tôi ăn giấm gì?
"Tống Nham cười khà khà:"Rõ ràng cậu mới là con trai của bác gái, nhưng cậu cũng đừng khổ sở, Tiểu Duyên quả thật đáng yêu hơn cậu. Nếu tôi có một đứa con trai như cậu, tôi cũng không kích phát được tình mẫu tử tràn lan nha."
"Điều kiện tiên quyết cậu phải là nữ.
"Lục Kinh liếc y một cái. Thì ra nói là cái này, anh thiếu chút nữa cho rằng Tống Nham nhìn ra cái gì đó —— chờ một chút, vì sao anh theo bản năng nghĩ về phương diện kia? Anh cúi đầu và ăn nhanh hơn."Bác gái, khi nào bác trở về thành phố B?
"Tống Kỳ từng miếng từng miếng ăn thức ăn, trên mặt lộ ra ý cười ngọt ngào, cô và Tống Nham có vài phần tương tự, nhưng so với Tống Nham càng tinh xảo xinh đẹp hơn. Hoắc Quân cười nhạt:"Bác dự định sẽ ở lại đây, nếu sau này Tiểu Duyên thi đậu đại học ở thành phố B, bác sẽ trở về thành phố B.
"Tống Kỳ cực kỳ kinh ngạc, cô không ngờ Hoắc Quân lại thích Trác Duyên như vậy."Nếu Tiểu Duyên thi tới thành phố B, chị dẫn cậu đi chơi." Tống Kỳ cười lên, giống như thật sự coi Trác Duyên như em trai.
Tuy rằng bây giờ là người nhà họ Lục, nhưng sau khi trưởng thành ai biết được? Nhà họ Lục dù sao cũng không có tổn thất gì, còn có thể có được một cái thiện danh, chờ Trác Duyên trưởng thành, liền có thể danh chính ngôn thuận để cho cậu ta rời đi.
Lúc Trác Duyên làm luật sư đã gặp nhiều người dối trá, Tống Kỳ dù sao cũng mới hai mươi tuổi, biểu hiện trước mặt cậu không khỏi quá lộ liễu, cậu mỉm cười gật đầu: "Cám ơn chị Tống.
"Tống Nham nhìn Tống Kỳ một cái:"Ăn cơm của em đi.
"Em gái này của y không có tâm tư xấu xa, chỉ là có đôi khi suy nghĩ quá nhiều. Bởi vì nguyên nhân gia cảnh, có đôi khi còn có một loại cảm giác ưu việt khó hiểu kỳ diệu, tuy rằng có cảm giác ưu việt cũng không có gì đáng trách, nhưng mà, biểu hiện quá mức hơi mất tiêu chuẩn. Tống Kỳ bị Tống Nham la, đành phải ngoan ngoãn ăn cơm. Sau khi ăn cơm xong, Lục Kinh chủ động gánh vác trọng trách rửa bát, Trác Duyên vốn muốn hỗ trợ, kết quả bị Hoắc Quân kéo lại:"Tiểu Duyên, để Lục Kinh làm đi, con cùng dì ra ngoài tản bộ.
"Trác Duyên tự nhiên đi cùng. Lục Khải đang gọi điện thoại bảo trợ lý đặt vé máy bay, Tống Nham có chút nhàm chán liền vào phòng bếp thăm Lục Kinh:"Lão Lục, hôm nay cậu bỏ tôi và bác trai đi làm gì đó?
"Y nói lúc ở công ty, Lục Kinh từng đi ra ngoài một lát. Lục Kinh nghiêm túc rửa đĩa, giọng nói không hề dao động:"Không liên quan gì đến cậu."
"Tốt xấu gì chúng ta cũng lớn lên chung một cái quần, cậu vậy mà còn muốn gạt tôi. Tôi thấy lúc cậu trở về xách một cái túi, không phải là tự mình vụng trộm đi mua đồ chứ? Tại sao cậu phải lén lút mua cái gì đó? Gần đây cậu ngày càng kỳ lạ."
Lục Kinh "Ừ" một tiếng: "Tiến độ nghiên cứu và phát triển sản phẩm mới thế nào rồi?
"Nhắc tới công việc, Tống Nham lập tức trở nên nghiêm túc:"Xuất hiện nút thắt cổ chai. Điện thoại di động màn hình cảm ứng đối với mọi người mà nói đã là cực hạn của sự đổi mới, nâng cao hơn nữa hình như cũng rất khó khăn.
Gần đây tôi cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, suy nghĩ đến đầu óc nổ tung cũng không nghĩ ra có ý tưởng gì tốt, cậu nghĩ như thế nào?
Lục Kinh lắc đầu: "Có một chút suy nghĩ, nhưng cảm thấy không thông."
"Anh, anh Lục, hai người đang nói cái gì vậy?" Tống Kỳ từ ngoài phòng bếp đi vào, nhìn Lục Kinh ở nhà thế nhưng còn có một mặt khác như vậy, trong lòng càng cảm thấy Lục Kinh là một đối tượng cực kỳ thích hợp.
"Chuyện trong công việc."
Tống Nham phất tay: "Phim truyền hình em theo dõi gần đây sắp chiếu mà, em không xem sao?
"Tống Kỳ hừ một tiếng,"Còn đang đưa tin tức, sắp rồi. Anh Lục, bình thường anh và Tiểu Duyên ở cùng một chỗ sao?"
"Ừm."
"Anh Lục, trước kia sao em chưa từng nghe nói qua bác gái còn có bạn bè họ Trác? Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua, lần này như thế nào lại đột nhiên xuất hiện?
"Tống Nham ánh mắt hơi hẹp dài trừng mắt nhìn cô một cái:"Em quản nhiều như vậy làm cái gì? Xem TV của em đi!
"Nếu không phải em gái y, y ngay cả để ý cũng không muốn để ý, thật sự là hoàn toàn bị ba mẹ chiều hư. Lục Kinh xoay người lại, trong con ngươi đen nhánh mơ hồ mang theo ý sắc bén:"Tống Kỳ, nhà họ Lục chúng tôi kết giao bạn bè với ai còn không tới phiên cô quản.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!