Edit: Điềm Điềm
Chân Lục Kinh bị thương không nhẹ, vết thương là do vũ khí sắc bén gây ra, bác sĩ chẩn trị cho anh xong, đề nghị anh ở lại bệnh viện theo dõi mấy ngày nhưng lại bị anh từ chối.
Trác Duyên cũng có thể hiểu được anh, dù sao công ty của Lục Kinh mới thành lập, mà bản thân anh lại là một người cuồng công việc, ở lại bệnh viện vài ngày Lục Kinh làm sao có thể đồng ý?
Tài xế Tiểu Vương tìm một chiếc xe lăn làm dụng cụ đi bộ cho Lục Kinh, đẩy anh đến bên cạnh xe. Lục Kinh chống đỡ hai tay muốn di chuyển vào trong xe, đột nhiên có hai cánh tay đồng thời nâng hai chân quấn băng gạc màu trắng của anh lên, đặt vào trong xe.
Cánh tay này nhìn như trắng nõn gầy gò, nhưng sức lực cũng không nhỏ, Lục Kinh không khỏi ngước mắt nhìn về phía Trác Duyên.
"Cảm ơn rất nhiều."
Trác Duyên giống như nhìn ra một chút không được tự nhiên trên mặt vị Lục tổng này, cậu bởi vì bệnh nghề nghiệp, kìm lòng không được nghiền ngẫm tâm tư của Lục Kinh.
Cậu cảm thấy vị Lục tổng này đại khái là bởi vì thói quen tự mình làm nên rất ít khi xuất hiện loại tình huống này, cho nên cảm thấy không được tự nhiên.
Nghĩ như vậy, Trác Duyên cảm thấy Lục Kinh cũng không có như lời đồn, là một Diêm Vương mặt đen.
Tài xế Tiểu Vương nở nụ cười với Trác Duyên: "Cảm ơn cậu Trác.
"Trác Duyên khoát tay, trên gương mặt tuấn tú hiện lên nụ cười của học sinh:"Anh tài xế cũng đừng gọi em như vậy, gọi em Trác Duyên là được rồi.
"Cậu sinh ra rất đẹp, ngày thường kiêu ngạo cố chấp cũng khiến người ta thích, huống chi là lộ ra nụ cười lấy lòng như vậy, ấn tượng về cậu trong lòng tài xế Tiểu Vương cũng càng tốt hơn."Lục tổng, chúng ta bây giờ đi đâu ạ?"
Tiểu Vương lên xe hỏi Lục Kinh.
"Đi Đào Ký."
Trác Duyên biết Đào Ký, đây là quán ăn tư nhân nổi tiếng ở thành phố C, giá cả đắt cắt cổ, năm đó cậu chỉ đi qua một lần, là bởi vì tiếp nhận một vụ án lớn.
Sau khi thắng án, đương sự vui vẻ, mang cậu tới đây một lần, nhưng Đào Ký quả thật danh xứng với thực, đắt tiền cũng có đạo lý của đắt tiền.
Trong xe cực kỳ yên tĩnh, Trác Duyên đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Lục Kinh nhìn như trầm mặc nhưng lại âm thầm quan sát Trác Duyên.
Thật ra trước khi đến, anh từng tưởng tượng một đứa trẻ vừa mất ba mẹ hẳn là nên có biểu hiện gì, nhưng Trác Duyên dọc đường đi lại hoàn toàn khác với suy đoán của anh.
Không nói nhiều, trầm ổn, quan trọng hơn là, ánh mắt khi cậu nhìn anh họ.
Rất nhanh đã tới Đào Ký, Tiểu Vương dừng xe xong lấy xe lăn ra khỏi cốp xe, Lục Kinh tự mình di chuyển lên xe lăn.
Trác Duyên nhìn bảng hiệu của Đào Ký, không thể không nhắc nhở Lục Kinh: "Bảy giờ tôi còn phải tự học buổi tối đó.Lục KinhỪ" một tiếng: "Sẽ không làm chậm trễ việc học của cậu đâu."
Vào Đào Ký, Trác Duyên thấy không có chỗ ngồi, vốn tưởng rằng còn phải đợi hồi lâu, Tiểu Vương lại đẩy Lục Kinh trực tiếp đi vào trong, mặc dù cậu kinh ngạc, nhưng cũng không nói tiếng nào mà đi theo.
Chờ đến một gian phòng riêng, Trác Duyên lúc này mới hiểu được, mình vẫn là quá mức thiển cận. Cũng đúng, thiếu gia của Lục thị, mấy năm sau là tinh anh trong giới kinh doanh sao có thể lãng phí thời gian đi chờ chỗ ngồi?
Tiểu Vương đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Trác Duyên và Lục Kinh.
Trác Duyên đang thưởng thức trang trí nội thất, vừa nghe Lục Kinh trầm giọng hỏi cậu: "Nghĩ kỹ chưa?
"Trác Duyên đối mặt với Lục tổng bình tĩnh mang theo ánh mắt vô tình, cười nói:"Cảm tạ ý tốt của Lục tổng, nhưng mà tôi không cần người giám hộ."
"Tôi đã hiểu rồi."
Lục Kinh nghe vậy chỉ nói bốn chữ này liền không nói nữa.
Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên, hương thơm ngào ngạt cùng màu sắc tươi sáng khiến ngón trỏ Trác Duyên động đậy.
Cậu liếc mắt nhìn tổng giám đốc Lục không nhúc nhích, đang rối rắm có nên cầm đũa hay không thì một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!