Chương 36: (Vô Đề)

Edit: Điềm Điềm

Trác Duyên cười như không cười nhìn Trác Viễn Hàng, Trác Viễn Hàng trong nháy mắt lại cảm thấy mặt mình có chút hoảng hốt, nhưng gã rất nhanh bình tĩnh lại.

"A Duyên, sao em lại ở đây?

"Trên mặt gã lộ ra nụ cười ấm áp, đi tới trước mặt Trác Duyên, giống như anh trai ôn hòa lịch sự. Trác Duyên tùy ý tựa vào mép quầy lễ tân, nhìn gã cười, gương mặt tuấn tú quá mức khiến chị gái ở quầy lễ tân đỏ hai gò má, đôi mắt của cô nhịn không được nhìn về phía cậu."Tôi đương nhiên là tới tìm anh chơi, bằng không anh cho rằng tôi tới đây làm gì?

"Vẻ mặt Trác Duyên rất chân thành, giống như cậu đúng là tới tìm Trác Viễn Hàng chơi vậy. Trác Viễn Hàng đi qua giữ chặt cánh tay cậu:"Nếu là tới tìm anh chơi, vậy chúng ta hiện tại đi chơi đi.

"Trong tiềm thức gã không hy vọng Trác Duyên đi vào công ty. Ánh mắt Trác Duyên dừng trên tay gã, Trác Viễn Hàng lập tức lùi bước trở về:"A Duyên, làm sao vậy?

"Trác Duyên lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, vừa nhấn phím vừa nói:"Đã đến rồi, không đi gặp trưởng bối hình như không quá lễ phép, anh nói có đúng không?

"Khi cậu nói xong, điện thoại bắt đầu quay số. Trí nhớ của Trác Duyên đúng là không tệ, cậu gọi điện thoại văn phòng của một giám đốc bộ phận. Điện thoại của các phòng ban trong công ty là ba Trác bảo Trác Duyên học thuộc lòng, Trác Duyên còn nhớ rõ mấy người. Đối diện vang lên mấy tiếng, giọng nói của một người đàn ông trung niên từ trong điện thoại truyền ra:"Alo, ai vậy?

"Trác Duyên tươi cười:"Chú Trần, cháu là Trác Duyên, chú còn nhớ rõ cháu không?

"Đối diện sửng sốt vài giây, sau đó có chút khoa trương nở nụ cười:"A, là Tiểu Duyên à, sao mà gọi điện thoại cho chú thế?

"Đôi mắt đào hoa của Trác Duyên trực tiếp nhìn Trác Viễn Hàng vẻ mặt hơi biến đổi, nói:"Chú Trần, hôm nay cháu vốn định dẫn mấy người bạn đi tham quan công ty nhà cháu một chút, kết quả bị chị gái ở quầy lễ tân ngăn lại, hỏi cháu có hẹn trước không…

"Cậu nói đến đây, sắc mặt chị gái ở quầy lễ tân liền chuyển sang màu trắng. Đối diện không biết nói cái gì, Trác Duyên cười lắc đầu:"Chú Trần, chú hiểu lầm rồi, cháu cũng không cảm thấy chị gái này có gì sai, đại khái là phương diện quản lý bộ phận nhân sự của công ty không làm đúng vị trí chứ… Haha, chú nghe cháu nói, cháu không có ý đổ lỗi cho chú, chỉ là, cháu nhớ nhân viên sẽ tiến hành đào tạo trước khi đi làm, phải không?

Vậy rốt cuộc là công việc của chị gái này không làm đúng hay là công tác đào tạo của mọi người không làm đúng?"

Giống như việc lễ tân này, đối với một số lãnh đạo công ty cùng với dáng vẻ người thân cao tầng nhất định sẽ nhớ rõ ràng.

Chị gái trước kia lúc trước khi Trác Duyên lần đầu tiên đến công ty, đã rất rõ ràng thân phận của Trác Duyên, nhưng chị gái mới lên chức hơn một tháng trước hiển nhiên chưa từng nghe nói qua Trác Duyên.

Hiện giờ Trác Duyên chính là cổ đông lớn nhất của công ty, cô không biết chỉ có thể nói rõ một điểm, đó chính là bộ phận liên quan của công ty không sắp xếp tốt công tác đào tạo, vì sao không sắp xếp tốt?

Bất quá là đang khi dễ cậu một đứa nhóc cái gì cũng không hiểu mà thôi.

Mà Trác Viễn Hàng bởi vì sự tồn tại của Trác Tường mà trở thành "cậu Trác

", nếu như cậu vẫn không đến công ty, mặc kệ những chuyện này, vậy cổ đông như cậu rất nhanh sẽ bị bỏ trống. Trác Duyên trực tiếp cúp điện thoại, ngồi xuống ghế trưng bày ở một bên, đặt điện thoại di động trong tay chơi đùa. Cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hàn Xương đang sửng sốt, bất đắc dĩ:"Còn đứng ở đó làm cái gì? Tới đây ngồi xuống đi.

"Nói xong cũng dùng ánh mắt ý bảo anh em Đỗ Dần. Hàn Xương nhìn chằm chằm mặt Trác Duyên, đến bên cạnh cậu ngồi xuống, nhỏ giọng nói:"Yến Tử, vừa rồi cậu thật khác.

"Cụ thể chỗ nào không giống hắn nói không ra, ngay cả lúc Trác Duyên gọi điện thoại hắn cũng cảm thấy mình ở một bên thở mạnh cũng không dám. Trác Viễn Hàng phục hồi tinh thần lại, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Trác Duyên, chỉ chỉ lễ tân sắc mặt kinh hoảng nói:"A Duyên, cô ấy mới tới, không biết em rất bình thường, em cần gì phải so sánh như vậy chứ?

"Trác Duyên tựa lưng vào ghế, lười biếng nở nụ cười một chút:"Trác Viễn Hàng, anh điếc có chọn lọc phải không? Những gì tôi nói là anh không nghe thấy sao?

Tôi có nói đó là lỗi của cô ấy không?"

"Đúng vậy, Yến Tử không nói là lỗi của chị gái này." Hàn Xương đồng ý gật đầu: "Sao anh lại nhắm vào Yến Tử như vậy?

"Hắn rất khó chịu trừng mắt nhìn Trác Viễn Hàng một cái. Trác Viễn Hàng cảm thấy mình còn đứng ở chỗ này quả thực chính là một tên ngốc X, gã đang định rời khỏi, chỉ thấy từ mấy vị cao tầng trong công ty đi ra, bọn họ nhìn thấy Trác Duyên, lập tức nghênh đón, bao gồm cả ba gã. Trác Duyên đứng dậy, tươi cười ngoan ngoãn:"Chào các vị chú bác, cháu chỉ là dẫn bạn bè tới xem một chút, không có chuyện gì đâu ạ.

"Một người đàn ông trung niên gầy gò cười lắc đầu:"Tiểu Duyên tới nhưng không vào được công ty, chúng ta làm sao còn ngồi được?

Kỳ thật, việc này là hiểu lầm…

"Trác Duyên lười nghe ông nói nhảm, trực tiếp xua tay:"Chú Trần, cháu hiểu, dù sao bây giờ cháu vẫn còn vị thành niên, mặc dù trong tay có cổ phần cũng vô dụng."

Lời này cũng có chút nặng, vẻ mặt mấy người đều có chút không tốt lắm.

Kỳ thật, từ sau khi ba mẹ Trác qua đời, trong công ty cũng đã không ổn định. Bọn họ không để Trác Duyên vào mắt, nhưng cổ phần trong tay Trác Duyên không thể không khiến bọn họ kiêng kỵ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!