Edit: Điềm Điềm
n mì xong, Đỗ Dần đứng dậy đang định đi vào phòng bếp rửa bát, chợt nghe được tiếng nhục mạ lớn ở ngoài cửa, cùng với tiếng bước chân liên tiếp.
"Đỗ Dần! Mở cửa ra!" Mấy người ngoài cửa liều mạng đấm vào cửa nhà có chút cũ nát của Đỗ Dần, cảm giác cả phòng đều đang rung lên:
"Đỗ Dần, tao biết thằng nhóc mày ở nhà! Đánh lão đại chúng tao thành như vậy liền muốn bỏ qua sao? Mở cửa ra!"
Trác Duyên lấy điện thoại mới trong túi quần ra, ấn điện thoại báo cảnh sát, đặt ở bên tai Đỗ Dần: "Báo cảnh sát đi.
"Đỗ Dần hiển nhiên có chút kinh hãi, bên kia điện thoại vừa nhận, Đỗ Dần bình tĩnh, trật tự rõ ràng nói chuyện này với cảnh sát, cảnh sát tỏ vẻ sẽ lập tức chạy tới giải quyết vấn đề. Sau khi cúp máy, Hàn Xương tiến đến bên cạnh Trác Duyên:"Yến Tử, vừa rồi hai người báo cảnh sát sao? Cảnh sát nói gì?
"Đỗ Dần thấp giọng nói:"Lát nữa sẽ tới đây, nhưng mà…
"Hàn Xương nghi hoặc:"Nhưng mà cái gì?
"Đỗ Dần rũ mắt xuống,"Không có gì.
"Tiếng gõ cửa kịch liệt vẫn tiếp tục, Hàn Xương luôn có cảm giác một giây sau bọn họ sẽ phá cửa mà vào. Những hộ gia đình khác xung quanh cho dù biết rõ chuyện này, cũng không ai dám lên hỏi, chỉ trốn ở nhà làm chim cút. Đỗ Dần căn bản không để ý đến bọn họ, chỉ trầm mặc thu dọn bát đũa, cầm vào phòng bếp. Trác Duyên suy nghĩ một chút, theo cậu ta đi vào, đi tới phía sau Đỗ Dần, nhìn bàn tay thon dài nhưng đầy vết chai của cậu ta:"Đỗ Dần, cậu có nghĩ tới đổi chỗ khác không?
"Động tác trên tay Đỗ Dần không ngừng:"Căn phòng này là nơi duy nhất chúng tôi có thể ở lại.
"Trác Duyên suy nghĩ tìm một chút từ ngữ:"Là như vậy, tôi dự định nghỉ hè cũng mời cậu giúp tôi học thêm, nhưng cậu cũng biết kỳ nghỉ hè nóng như vậy, trong phòng cậu không có quạt điện, đại khái tôi sẽ chịu không nổi.
Nhà ba mẹ tôi để lại cho tôi hiện tại vừa vặn không ai, không bằng cậu và em gái cậu đến nhà tôi ở, đừng nghĩ nhiều, sẽ thu tiền thuê nhà của cậu.
"Đỗ Dần nghe vậy, không khỏi bật cười, cậu ta quay đầu lại nhìn thoáng qua Trác Duyên:"Tôi không trả nổi tiền thuê nhà.
"Quả nhiên, cậu ta và Trác Duyên vẫn không thể đến được cùng một thế giới. Trác Duyên gật đầu:"Tôi biết bây giờ cậu không có tiền, nhưng điều này không có nghĩa là sau này cậu không có tiền, tiền thuê nhà có thể nợ trước, chờ sau này cậu làm việc kiếm tiền, liền trả lại cho tôi.
"Đỗ Dần cúi đầu trầm mặc một lát, tiếp theo xoay người lại, ánh mắt dừng trên mặt Trác Duyên, trịnh trọng nói:"Trác Duyên, tôi biết hiện tại tôi nói cái gì cũng không có ý nghĩa, nhưng mà, tôi vẫn muốn nói, tôi biết cậu muốn giúp tôi, tâm ý của cậu tôi nhận, nhưng…
"Trác Duyên khoát tay áo:"Đừng nhưng gì cả, tôi cũng là vì bản thân mình suy nghĩ. Cậu ngẫm lại xem, nếu mỗi ngày tôi đến đây học thêm, những người này mỗi ngày đều đến quấy rầy, tôi còn học được hay sao?
Hơn nữa, em cậu cũng không thể tiếp tục như vậy đúng không?
"Trác Duyên nói đạo lý Đỗ Dần đều hiểu, cậu ta biết đây là biện pháp tốt nhất trước mắt, cậu ta chỉ là chưa từng nghĩ tới người giúp đỡ sẽ là Trác Duyên mà thôi. Ở trong mắt cậu ta, Trác Duyên vẫn luôn chói mắt như vậy, vẫn là mình không thể đạt tới. Cậu ta thực sự cần giúp đỡ, bởi vì cậu ta không phải một mình, còn có em gái nữa."Cám ơn cậu, Trác Duyên, sau này tôi làm việc nhất định sẽ trả lại cho cậu." Đỗ Dần nói rất kiên định. Từ giây phút này, cậu ta quyết định, ngoại trừ em gái, không ai quan trọng hơn so với Trác Duyên, kể cả chính cậu ta.
Kỳ thật, hành động này của Trác Duyên cũng đã trải qua suy nghĩ kỹ càng. Cậu thông qua một ít tiếp xúc với Đỗ Dần, cảm thấy Đỗ Dần là người rất có năng lực.
Người có năng lực hơn nữa có đầu óc, chỉ cần cho cậu ta một chút trợ lực, người như vậy mặc dù sẽ không thăng tiến nhanh chóng, cũng sẽ trở thành tinh anh.
Cho nên, cậu làm như vậy coi như là một loại đầu tư nhân tài, đương nhiên, ngay từ đầu cậu đúng là muốn trợ giúp Đỗ Dần.
Chỉ có điều, loại người như Đỗ Dần lòng tự trọng khẳng định rất mạnh, cậu ta sẽ không muốn người khác bố thí, trợ giúp có lẽ còn có thể làm cho cậu ta an tâm.
"Chúng ta đây là giúp đỡ lẫn nhau.
"Trác Duyên nở nụ cười với cậu ta. Bọn côn đồ ngoài cửa còn đang hùng hổ, thỉnh thoảng dùng chân đá cửa. Trác Duyên cùng Đỗ Dần từ trong phòng bếp đi ra, Hàn Xương nhìn thấy bọn họ, không khỏi nhíu mày:"Đỗ Dần, những người này thường xuyên tìm các người gây phiền phức sao?
Thật quá đáng!
"Không thể không nói, Hàn Xương là một thiếu niên có ý thức chính nghĩa cao."Tràng Tử, tớ vừa nói chuyện với Đỗ Dần, sau này bọn họ sẽ đến nhà tớ ở, nghỉ hè dạy thêm cũng ở nhà tớ, sau này cậu cứ trực tiếp đến chỗ tớ nhé.
"Hàn Xương gật đầu, giơ ngón tay cái lên:"Yến Tử cậu suy nghĩ chu đáo, nhà cậu cũng rộng rãi, he he.
"Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa hình như có vài cảnh sát, đám côn đồ kia thấy thế, lập tức chạy tán loạn, có người không chạy thoát đã bị cảnh sát bắt được, chuẩn bị kéo đến đồn cảnh sát giáo dục đàng hoàng. Thấy sự việc, Đỗ Dần mở cửa ra, nhìn thấy mấy vị cảnh sát viên, rất cảm kích, vội vàng cảm ơn, còn rót nước đưa cho bọn họ. Vài cảnh sát coi như quen thuộc với tình huống của khu vực này, cũng biết nhà Đỗ Dần không dễ dàng, liền khoát tay áo, thở dài:"Các cậu còn đang học đi chứ?
Mỗi ngày như vậy cũng không phải là cách, than ôi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!