Chín giờ tối, Lãng Ninh Y mặc đồ ngủ, chân mang dép bông tai thỏ, lái bé Tiểu Masha của mình đến bên cạnh bồn hoa, đón Quan Hề không biết đã ngồi đây bao lâu lên xe.
Lãng Ninh Y vốn sống cùng ba mẹ, nên lúc này đưa Quan Hề về nhà thì không thích hợp lắm, vì vậy cô ấy đưa cô đến căn hộ thỉnh thoảng mới đến ở của mình.
Chuyện liên quan đến gia đình Quan Hề, cô ấy đã moi được thông tin từ cô.
Lãng Ninh Y thề, mặc dù cô đã xem qua các loại tiểu thuyết tình cảm vòng vo kì lạ, nhưng vẫn không ngờ trong đời thực cũng có thể có tình huống khoa trương đến vậy.
Lanh quanh lẩn quẩn một hồi, Quan Hề vẫn là con gái của Quan Hưng Hào.
Sau khi về nhà, Quan Hề không nói gì, chỉ vùi mình vào ghế sofa, Lãng Ninh Y ngồi một bên, nhìn cô đầy lo âu.
"Hề Hề, tớ gọi đồ ăn bên ngoài, sắp đến rồi, lát nữa cậu ăn một ít nhé."
Quan Hề lắc lắc ngón tay với cô ấy: "Cho tớ chai bia."
"Uống bia cái gì, bây giờ chúng ta phải suy xét lý trí, lý trí đó."
Quan Hề chợt cau mày, rồi lại lắc đầu: "Mặc kệ, cho tớ chai bia."
Lãng Ninh Y không khuyên cô được, chỉ đành đi đến tủ lạnh lấy mấy lon bia ra, thỏa hiệp nói: "Được rồi, được rồi, tớ uống cùng cậu một ly."
Quan Hề nhận lấy, khui một lon rồi ngửa đầu uống liền tù tì.
Lãng Ninh Y thấy tâm trạng cô không được tốt, vừa uống vừa ngồi bên cạnh khuyên giải: "Thật ra thì chúng ta nên vui vẻ mới phải, cậu xem, bây giờ Quan Oánh không thể dùng mấy lời lẽ của cô ta để làm cậu buồn lòng, cậu cũng không còn cảm thấy mình bị cô ta chèn ép, ông bà nội vẫn luôn bảo cậu đến nhà họ ở, điều đó nói rõ họ cũng nghiêng về phía cậu hơn.
Hề Hề, vui lên đi."
Nghe thấy hai chữ Quan Oánh, lon bia trong tay Quan Hề bị bóp biến dạng.
Lãng Ninh Y thấy vậy thì vội vàng nói: "Được được, không nhắc đến Quan Oánh nữa, nói về ba cậu chút ha."
Quan Hề buồn bực nói: "Còn cái gì để nói về ông ấy chứ."
Lãng Ninh Y: "Đúng là lúc trẻ tuổi ba cậu đã làm sai nên mới gây ra nhiều phiền toái sau này như vậy, ông ấy rượu vào làm bậy đúng là có lỗi với mẹ cậu, điều này tớ đồng tình. Nhưng hai chuyện này không giống nhau, căn cứ theo lời cậu vừa nói, thì ban đầu ông ấy không biết mẹ cậu bị bệnh và có thai, tớ nghĩ nếu ông ấy biết thì chắc chắn sẽ không bỏ mặc đâu, nhìn thái độ ông ấy đối xử với cậu là biết ngay, ông ấy cưng chiều cậu như vậy, cũng là vì cậu là đứa con của ông ấy và người mình yêu nhất."
"Cái gì mà yêu hay không, nếu yêu thì sau này ông ấy còn có thể…kết hôn với bà ta sao?!"
Lúc này Quan Hề thật sự không biết gọi Ngụy Thiệu Mẫn như thế nào, đối với cô mà nói, người khiến cô có suy nghĩ sai lệch chính là Ngụy Thiệu Mẫn.
Lãng Ninh Y: "Đó không phải là vì đứa con trong bụng thôi sao, cậu cũng biết thời đại ấy rất đặt nặng vấn đề con cháu đời sau và danh dự nhân phẩm mà, ba cậu hoàn toàn mất đi mẹ cậu rồi, sau đó cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chịu trách nhiệm với sai lầm mình gây ra mà thôi. Nhưng thứ cho tớ thất lễ nhé, mẹ của Quan Oánh phải thích chú Quan bao nhiêu mới đâm sau lưng bạn thân của mình như vậy, lại còn để lại đứa trẻ ép người ta kết hôn cùng nữa chứ."
Quan Hề che kín lỗ tai, bày tỏ không muốn nghe tiếp.
Lãng Ninh Y: "Tình hình bây giờ rất rối loạn, cậu định làm thế nào?"
"Tớ chỉ định như vậy thôi, tớ bỏ nhà ra đi đấy, cậu không nhìn ra à."
Lãng Ninh Y như nghẹn lại, "À, đây chính là nguyên nhân cậu không mang theo thứ gì, ngồi ở bồn hoa chờ tớ đó hả?"
Quan Hề đặt lon bia xuống, nói lớn tiếng: "Đúng vậy, tớ không mang bất kì món đồ nào Quan Hưng Hào mua cho tớ ra ngoài cả! Tớ cũng ứ cần đâu! Vậy nên nếu tớ không ngồi đó chờ cậu đón, thì tớ đi đâu giờ."
"Dĩ nhiên cậu có thể chờ tớ đón chứ, nhưng mà, nhưng mà không cần à? Không cần cái gì hết hả?" Lãng Ninh Y nâng mặt cô lên: "Quan Hề?! Cậu là Quan Hề đó! Tỉnh táo lại chút đi?! Cậu không cần Quan gia nữa sao?"
Quan Hề cắt ngang cô ấy: "Không được sao, tớ rời khỏi cái nhà đó không được hả?! Hay là cậu không muốn thu nhận tớ?"
"Sao có thể, nếu cậu muốn ở thì cậu có thể ở đến lúc thiên hoang địa lão luôn đó, nhưng vấn đề là cậu đi như vậy thì người nào được lợi? Những thứ kia vốn dĩ cũng thuộc về cậu mà, cậu muốn để Quan Oánh và Ngụy gia được lợi sao. Nếu chuyện này mà để mẹ cậu dưới suối vàng biết, không nhảy ra phun một đống máu đầy mặt cậu thì không được!"
Quan Hề: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!