Rốt cuộc kỳ nghỉ quốc khánh dài hạn cũng đã tới, lúc Thư Tình về đến nhà đã là sáu giờ chiều, giờ này cũng là giờ mà mẹ Thư Tình tan việc.
Thư Tình xách hành lý nhỏ mở cửa đi vào để cho bà niềm vui bất ngờ, cuối
cùng khi cô đứng ở cửa ra vào sờ soạng trong túi một lúc lâu cũng không
thể lấy chìa khóa nhà ra. Cô nóng nảy, tìm nhiều lần trong đống sách mới nhớ lúc cô đi về hơi gấp, hình như không để chìa khóa vào trong túi
sách, có lẽ bây giờ chùm chìa khóa vẫn còn đang ngủ ngon trong ngăn kéo ở phòng ngủ.
Bất đắc dĩ cô đành bỏ túi hành lý xuống, đặt bọc sách lên trên túi hành lý, nhấn chuông cửa.
Nhưng mà ấn một lúc vẫn không thấy có người ra mở cửa, Thư Tình giật mình,
lấy điện thoại di động gọi điện cho mẹ, kết quả trong điện thoại truyền
đến tiếng nói,
"Số điện thoại bạn gọi không liên lạc được", nhất thời cô dở khóc dở cười.
Nếu cô biết sẽ như thế này thì cô đã gọi điện
thông báo cho mẹ, bây giờ thì tốt rồi, không vào được cửa, cũng không
liên lạc được với mẹ.
Cô tìm trong túi sách một tờ giấy trắng,
đặt ở bậc cầu thang sau đó ngồi xuống, lại mở quyển sách điện tử bắt đầu đọc tiểu thuyết, còn chưa đọc được hai dòng thì có điện thoại gọi tới.
Trên màn hình hiện lên ba chữ: Trang Kính Vĩ.
Thư Tình ngồi nhìn màn hình, ngây người vài giây, sau đó mới ấn nút nghe, để điện thoại bên tai nói nhỏ: Alo?.
Cô nghe đối phương nói chuyện, sau đó mới trả lời:
"Không có, được nghĩ rồi, con vừa trở về…. còn chưa có, mẹ không ở nhà, con quên không mang chìa khóa, cho nên không vào được….. À?".
Cô chần chờ trong chốc lát, mới hỏi: Cha đang ở chỗ nào?.
Trước khi cúp điện thoại, cô Vâng một tiếng: Được, con sẽ đến.
******
Nhà của Thư Tình ở một chung cư trong trung tâm thành phố, ra khỏi cửa chung cư, sang bên cạnh là một con phố buôn bán.
Cô đi tới một quán cà phê ở con phố bên cạnh, nhìn qua cánh cửa thủy tinh, một người đàn ông ngồi trong góc nhìn thấy cô, hơi nghiêng người về
phía trước, phất phất tay với cô.
Thư Tình đi vào cửa, ngồi xuống đối diện với người đàn ông đang nở nụ cười quen thuộc.
"Hành lý của con đâu?". Trang Kính Vĩ hỏi cô.
"Đang ở ở nhà dì Lý hàng xóm, con đã nói với dì ấy con đi một lát rồi về qua đó lấy".
"Cũng tốt, như vậy cũng được". Trang Kính Vĩ gật đầu, cười một tiếng mà nếp
nhăn ở khóe mắt lộ ra, ông đang định mở miệng nói cái gì thì một người
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!