Chương 39: (Vô Đề)

Cố Chi cầm sách trong tay, bình tĩnh đi lên bục giảng còn cả lớp vẫn còn trong trạng thái kích động, dù sao đây cũng là khoa ngoại ngữ nhiều cháo ít thầy. Cảnh tượng tỏ tình này rất ít thấy.

Tống Dư nhìn Thư Tình với ánh mắt thâm tình, chờ đợi cậu trả lời của cô.

Còn năm phút nữa tới giờ học.

Năm phút, cậu chắc chắn mình có thể được cô ấy đáp lại.

Cho dù là đón nhận hay từ chối, cậu đủ tự tin nghênh đón câu trả lời của Thư Tình, dù sao trong khoa ngoại ngữ cậu cũng là nam sinh có điều kiện rất tốt, từ trước tới nay không thiếu nữ sinh theo đuổi.

Cho dù bây giờ Thư Tình từ chối cậu, không có nghĩa là sau này cô ấy tiếp tục từ chối, cậu có dũng khí và lòng tin.

Dưới ánh mắt nóng bỏng chăm chú của Tống Dư, Thư Tình càng cảm nhận được rõ ràng ánh mắt từ trên bục giảng, nhất thời có ảo giác cả người đang bị nướng lên.

Cô vốn không hy vọng làm cho Tống Dư khó chịu trước mặt nhiều người như vậy nhưng hôm nay tên đã lắp vào cung, không phát không được.

Cô lễ phép cúi đầu: Rất xin lỗi

". Rõ ràng là cảm xúc của mọi người xuống thấp, tiếc vì không xem được kết thúc tốt. Cảm xúc của Tống Dư cũng xuống thấp một chút, sau đó hỏi cô:"Tại sao?.Tớ có người mình thích rồi

". Thư Tình đỏ mặt, ánh mắt nhìn thẳng vào Tống Dư, kiên quyết không để ý tới người trên bục giảng."Theo như tớ biết, cậu không có thân thiết với nam sinh nào ngoại trừ Dư Trì Sâm

". Tống Dư vẫn chăm chú nhìn cô,"Nếu như vì không muốn đón nhận tớ, cậu có thể nói cho tớ biết tớ chưa tốt không đạt tới mong đợi của cậu, nhưng mà tớ sẽ không buông tha cho, tớ sẽ vẫn tiếp tục theo đuổi

". Cậu vẫn chưa nói hết những lời động lòng người, nhưng trên bục giảng, Cố Chi đã quét mắt nhìn đồng hồ đeo tay, nhàn nhạt nói:"Còn hai phút, hôm nay chúng ta học trước, tan lớp cũng sẽ ra trước hai phút

". Dừng một chút anh bổ sung,"Tan lớp tôi còn có việc, lần sau sẽ không thế nữa

". Coi như là giải thích nguyên nhân học trước. Tống Dư vẫn không rời đi, định ngồi bên cạnh Thư Tình nghe giảng, nhưng mà thấp giọng nói:"Cậu sẽ thấy hành động của tớ

". Nhưng mà Thư Tình có một vấn đề cần chú ý hơn. Nếu như có chuyện trước tan lớp, nói trước hai phút thật sự có ý nghĩa sao? Cố Chi mở máy tính ra như thường lệ, sau đó vẻ mặt lạnh nhạt khởi động máy tính, trong lúc đó anh mở bài kiểm tra ra,"Đầu tiên chúng ta gọi một bạn ôn tập lại bài lần trước

". Nghe thấy câu này, Thư Tình phản xạ có điều kiện như hiểu ý của anh, vô cùng tự giác giơ tay lên. Chiêu này gọi là: Biết sai mà sửa, mọi chuyện sẽ yên. Cố Chi nhướn mày, đương nhiên gọi tên của cô, nhưng khi cô vừa mới cầm sách đọc, bỗng nhiên anh mỉm cười bổ sung một câu:"Quên nói, là đọc thuộc lòng...........Hay là dựa theo quy củ của cô chủ nhiệm bộ môn, sai vị trí một động từ, tịch thu bài chép mười lần, sai hai lỗi ——.20 lần?

". Có người bổ sung thay anh. Cố Chi mỉm cười lắc đầu,"Là mười mũ hai

". Chiêu này gọi là: Xin lỗi, tội không thể tha. Thư Tình dùng ánh mắt hàm ý nhìn anh, sau đó Cố Chi hỏi,"Ánh mắt kia của em có ý gì?. Đáp viết:Ý của em muốn bỏ rơi mặt thầy".

Ngày Tống Dư tỏ tình là ngày thứ hai, sau khi tan lớp Thư Tình chột dạ muốn chủ động nói với Cố Chi về việc này, chỉ tiếc là sau tiết học có nhiều người hỏi bài, Thư Tình kì kèo một lúc lâu nhưng rồi bị Tần Khả Vi thúc giục rời đi.

Điện thoại di động mất còn chưa mua mới, muốn gửi tin nhắn hoặc điện thoại cũng khá là phiền toái, dù sao cũng không thể mượn của Tần Khả Vi được, vì vậy chuyện này đành tạm thời thôi, tạm gác đợi tới ngày chủ nhật hai người ở riêng hẵng nói.

Chỉ tiếc là còn hai buổi tiếng Pháp tuần này cũng sẽ gian nan.

Tống Dư quyết tâm muốn bày tỏ thành ý của mình, không biết cậu lấy ở đâu thời khóa biểu của lớp Thư Tình, mỗi buổi sáng đến lớp tự học đưa bữa sáng, vì vậy mỗi lần Thư Tình chạy tới sau giáo sư có thể thấy chỗ ngồi ở hàng thứ nhất cô dành riêng có một hộp sữa và một hộp bánh cake.

Hết lần này tới lần khác cô lại không biết phòng tự học của Tống Dư ở đâu, hai ngày đầu đúng là không biết trả lại bằng cách nào.

Dưới sự trêu đùa của các bạn cùng lớp, cô lúng túng mượn di động của Tần Khả Vi gọi cho Dư Trì Sâm hỏi số điện thoại của Tống Dư, sau đó gửi một tin cho Tống Dư: Bữa sáng tớ tự chuẩn bị, phòng học của cậu ở đâu? Để tớ cầm qua.

20 giây sau, Thư Tình trả lời:

Không cần, sau này bữa sáng của cậu cứ để tớ chuẩn bị, tớ nói rồi, tớ sẽ cho cậu thấy được hành động của tớ.

Thư Tình sốt ruột, cái người này sao lại không nghe chứ? Nếu nói bạn chưa lập gia đình tôi chưa gả, theo đuổi một người còn có ý tứ, cô đã tỏ thái độ mình đã có người mình thích, tại sao người này còn khăng khăng một mực đây?

Cô đi tới hành lang, gọi điện cho Tống Dư.

Đối phương bắt máy, giọng nói vui vẻ, Thư Tình?.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!