Chương 1: (Vô Đề)

Thư Tình đi từ từ ra khỏi cổng chính của giảng đường thì thấy ở đằng xa có

một chiếc xe Volvo màu đen đang đứng đợi cô. Cô vội vàng cúi đầu giả vờ

như không thấy, sau đó bước nhanh hơn đi về phía con đường nhỏ.

"Thư Tình". Giọng nói trầm thấp đó vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của giảng đường không người, vang vào trong tai cô.

Thư Tình không lên tiếng, bước chân cũng nhanh hơn, cô vô thức nắm chặt

sống lưng cũng cứng đờ.

Cố Chi biết cô đang trốn tránh anh, anh

không nói hai lời, dứt khoát bước nhanh về phía cô, nắm chặt lấy cổ tay

cô, thản nhiên nói một câu: "Lên xe".

Thư Tình giật mình suýt

nhảy dựng lên, cô xoay người thật nhanh sang chỗ khác, cố gắng giữ bình

tĩnh nói: "Giáo sư Cố, có gì thì thầy hãy nói ở đây đi, em còn phải…..". Cô chần chờ trong chốc lát, suy nghĩ nhanh trong đầu, "Em còn phải

xuống văn phòng một chuyến, phụ đạo viên có tài liệu muốn em chỉnh lại".

Ánh mắt Cố Chi lạnh xuống, anh lạnh lùng nói một câu: "Vậy sao? Vừa rồi khi tôi tới đây, tôi còn gặp em ấy đang lấy xe ở bãi đậu xe, chuẩn bị về

nhà".

Sắc mặt Thư Tình cứng đờ, ngượng ngùng ho một tiếng, không nói gì nữa.

Đối phương nhanh chóng buông lỏng tay ra, chỉ nói lại một lần: "Lên xe".

Ánh mắt của anh sắc bén, không cho phép cự tuyệt, Thư Tình rốt cuộc chấp nhận theo anh lên chiếc xe Volvo màu đen kia.

"Dây an toàn". Anh lại ra lệnh ngắn ngọn.

Thư Tình bèn yên lặng thắt dây an toàn, đúng lúc cô thắt xong, người bên

cạnh bỗng nhiên đạp mạnh chân ga mà không hề báo trước, cả người Thư

Tình giật mạnh về phía sau, cô hết hồn ngồi vững lại trên ghế, còn ô tô

thì nháy mắt đã đi ra ngoài.

Cô thề là cô chưa từng nghĩ, thầy Cô dịu dàng xa cách, ôn nhuận như ngọc lại có ngày chạy xe nhanh như hôm nay!

Thư Tình ngồi cạnh vị trí lái xe, cô nhìn thấy cảnh tượng trước mắt chạy

nhanh như cắt, sắc mặt người đàn ông ngồi cạnh cô lạnh như băng đủ để có thể đông cứng cô, môi anh mím chặt lại giống như cả thế giới đều đắc

tội anh.

Đột nhiên cô không dám nói câu nào, chỉ có thể ngậm chặt miệng lại, ép buộc chính mình không được hoảng hốt.

Đúng vậy, tại sao cô phải hoảng? Rõ ràng cô là người nói, bị cự tuyệt cũng

là cô, bây giờ người nên chột dạ không phải là thầy Cố đang chạy xe như

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!