Edit: Hanna
"Sinh nhật vui vẻ! Trì Khê." Mạnh Duật Đường dán môi vào vành tai mẫn cảm của cô.
Trì Khê mới vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một người nào đó như con soi đói nhìn cô chằm chằm, cô mơ màng khó hiểu, hai mắt như bị sương mù che phủ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành.
Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhìn về phía Mạnh Duật Đường, đột nhiên cảm thấy anh như sáng lên, quay lưng về phía mặt trời, ngũ quan tuấn tú đẹp trai.
"Anh vừa nói gì cơ?"
"Sinh nhật vui vẻ, Trì Khê của anh."
Trì Khê muốn khóc, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ mẹ của cô thì chưa từng có ai nhớ tới sinh nhật cô.
Sau khi vào giới giải trí, có đôi khi sẽ tổ chức tiệc sinh nhật, nhưng đó cũng không phải là điều mà cô muốn, cô chỉ muốn một sinh nhật đơn giản có hai người ở bên nhau, cùng nhau thổi nến.
Thả nào mà hôm qua anh lại gấp gáp trở về, thả nào mà anh lại nhiệt tình như vậy.
"Anh…. anh biết sinh nhật em từ khi nào?"
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Mạnh ca ca của em muốn biết cái gì thì không phải dễ như trở bàn tay sao?" Mạnh Duật Đường lau nước mắt cho cô.
Một hộp quà bằng nhung màu đen xuất hiện trước mắt Trì Khê, bên trong chứa một sợi dây chuyền màu trắng, mặt dây là hoa hồng màu bạc ánh kim.
Đóa hoa hồng kia không lớn, nho nhỏ, đeo lên vừa vặn không quá nổi bật.
Mạnh Duật Đường đeo lên cổ giúp cô, cúi đầu dựa trên vai Trì Khê.
"Vì sao anh lại tặng em dây chuyền hoa hồng?" Trì Khê xoay người ôm lấy anh.
"Lần đầu tiên gặp em, anh đã cảm thấy em rất giống hoa hồng, nhìn xinh đẹp, trên thực tế lại nhiều gai nhọn, sẽ cào người bị thương, với anh mà nói, em rất đặc biệt, cho dù nguy hiểm, anh cũng nhịn không được mà muốn tới gần."
"Mạnh Duật Đường, anh muốn biết vì sao em không bài xích anh không?"
Vì sao?
"Bởi vì trên người anh có tia sáng chiếu rọi cuộc đời đầy vết rách của em, có lẽ là vận mệnh?"
"Khê Khê nhà anh cũng biết nịnh người ư, Mạnh ca ca rất vui." Mạnh Duật Đường lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, giống chú mèo béo cọ người làm nũng.
"Mạnh Duật Đường, chờ em lấy được giải ảnh hậu, em sẽ dùng nó để cầu hôn anh."
"Cái gì? Em định cầu hôn anh?" Trên mặt Mạnh Duật Đường là biểu tình muôn màu muôn vẻ, vừa không thể tưởng tượng được, lại vừa xấu hổ, trong lòng anh, cầu hôn là việc của đàn ông.
"Có vấn đề gì sao?"
Trì Khê nâng mặt anh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!