Trong thời gian ấy, dĩ nhiên ta cũng nghe được không ít chuyện liên quan đến Tần phủ.
Nào là Tần Trạch vì trong lúc làm quan mà cứ hay chạy về nhà, làm lỡ việc công, bị cấp trên khiển trách.
Nào là vị bình thê kia đã hạ sinh một bé trai bình an, Tần Trạch đích thân chăm sóc nàng ta trong tháng ở cữ, lại còn rất yêu thương đứa nhỏ nữa.
Những chuyện như vậy khiến Lục Kiều Kiều tức đến dậm chân bình bịch.
Hôm nay, ta cùng nàng ấy dạo đến Kim Ngọc Các — một tiệm bán trang sức.
Thần Quận Vương mặc một thân trường bào tím quý khí rực rỡ, nghênh ngang bước vào:
"Ta đã mời Khang Ninh Quận Vương cùng leo núi vào ngày mùng chín tháng chín, đệ muội, ngươi có đi không?"
"Đệ muội" tất nhiên là chỉ Lục Kiều Kiều.
"Leo núi? Mệt c.h.ế. t người, ta không đi đâu!"
"Nhưng mà đại tiểu thư phủ Thượng thư sẽ đi đó nha\~"
"Cái gì? Thái Tư Nguyệt cũng đi? Vậy ta đi!"
Vừa nghe xong, Lục Kiều Kiều như mèo bị giẫm trúng đuôi, nhảy dựng lên ba thước.
Thái Tư Nguyệt kia chính là kẻ vẫn ngấp nghé vị trí Quận Vương phi nhà nàng, tất nhiên nàng không thể để con hồ ly tinh đó đạt được như ý nguyện.
"Còn Sở tiểu thư thì sao? Ngày ngày ở nhà cũng buồn bực lắm rồi, sao không ra ngoài giải sầu một chuyến?"
"Ta…"
"Dĩ nhiên là muội phải đi rồi, đi theo ta. Một mình ta làm sao đối phó nổi với cái ả Thái Tư Nguyệt kia?"
Lục Kiều Kiều biết rõ bản thân tính tình thẳng thắn, không khéo léo được như người ta, nên vẫn cần có ta bên cạnh nhắc nhở, nàng mới yên tâm.
"Được, ta đi cùng tỷ."
Phó Thần lúc này đang cầm một cây trâm bươm bướm bằng tử ngọc, vừa chơi đùa trong tay, vừa thử cài lên như đang so đo.
Đúng lúc ấy, Tần Trạch dắt theo Tình Tuyết cũng bước vào Kim Ngọc Các.
Tình Tuyết liếc mắt một cái liền nhìn trúng cây trâm trong tay Phó Thần, liền kéo tay áo Tần Trạch:
"Thần Quận Vương, Tình Tuyết cũng rất thích cây trâm ấy, không biết Quận Vương có thể nhường lại không? Ta bằng lòng trả gấp đôi giá."
Động tác trong tay Phó Thần khựng lại, khẽ cười lạnh một tiếng:
"Thứ mà bản Quận Vương đã để mắt tới, ngươi cũng xứng?"
Sắc mặt Tần Trạch đầy bối rối:
"Tình Tuyết, nàng chọn thứ khác đi."
Tình Tuyết rõ ràng không cam lòng, nhưng không thể làm gì hơn.
Ta đứng bên cạnh nhìn mà bật cười thành tiếng — đúng là không tự biết mình nặng bao nhiêu, nhẹ bao nhiêu.
Thần Quận Vương đâu phải là Tần Trạch để mặc nàng muốn gì được nấy.
Lục Kiều Kiều cảm thấy buồn cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!