Đột nhiên, có người hô to một tiếng:
"Tần đại nhân dẫn theo bình thê đến rồi!"
Tức thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta, ai nấy đều mong chờ được xem trò hay.
Tần Trạch nửa ôm lấy Tình Tuyết, dáng vẻ như đang cố tình làm khó dễ, đứng ngay trước mặt ta.
Tình Tuyết dựa sát vào hắn, dáng vẻ ngoan ngoãn mềm mại, nhìn vô cùng ngọt ngào.
Ánh mắt nàng ta nhìn ta, lại mang theo vài phần thị uy khiêu khích.
Muốn xem ta đau khổ khóc lóc? Hối hận khôn nguôi?
Một biểu cảm ta cũng lười bố thí!
"Là ai cho bọn họ vào đây vậy?"
Phó Thần đột nhiên lên tiếng, một tiểu đồng lập tức đáp lời:
"Là lão phu nhân Tần phủ có nhận được thiệp mời từ Vương phủ chúng ta."
"Về sau, thiệp mời của Dự Vương phủ, không được gửi đến Tần phủ nữa."
Lúc này Tần Trạch mới chú ý đến Phó Thần đang ngồi đối diện ta.
Hắn lập tức buông Tình Tuyết ra, mặt đầy giận dữ, chỉ tay về phía ta:
"Sở Ninh Nguyệt! Thảo nào nàng một mực đòi hoà ly với ta, thì ra là nàng nhắm vào Thần Quận Vương! Đúng là nữ nhân không giữ tròn đạo nghĩa!"
Nghe hắn nói cứ như ta là kẻ tư tình vụng trộm vậy.
Tình Tuyết thì chen vào đổ thêm dầu vào lửa:
"Tỷ tỷ à, tỷ đã từng gả cho Trạch ca ca rồi, sao còn có thể vọng tưởng bước vào vương phủ chứ?"
Ý tứ chính là: ta không biết tự suy xét thân phận mình.
"Trong bụng tự có suy nghĩ dơ bẩn, thì cũng đừng đem người khác ra đo theo lòng mình."
"Tương lai của ta thế nào, gả cho ai, không phiền hai vị phải bận tâm."
Thấy ta thản nhiên không chút hổ thẹn, Tần Trạch cũng dịu giọng xuống:
"Ninh Nguyệt, chỉ cần nàng nhận sai, ta sẽ thu lại hoà ly thư, nàng vẫn là chính thất của Tần phủ."
Hắn không hề trông thấy ánh mắt căm tức và bất an của Tình Tuyết, nhưng ta thì nhìn rõ rành rành.
"Không cần."
"Miệng lưỡi cứng rắn thì có lợi gì cho nàng?"
Phó Thần sầm mặt lại, không cho hắn thêm cơ hội mở miệng:
"Đuổi bọn họ ra ngoài."
Nhất Phiến Băng Tâm
Tần Trạch không dám tin: "Thần Quận Vương?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!