Chương 6: (Vô Đề)

Ta đứng nguyên tại chỗ, mỉm cười tiễn nàng đi. Có một tri kỷ như vậy, ta đã thấy rất mãn nguyện rồi.

"Tiểu thư, người còn cười được sao…"

"Vui chứ."

Hòa ly rồi, cuộc sống của ta chẳng bị ảnh hưởng gì cả.

Cũng không hẳn, vẫn có thay đổi — chỉ là buổi sáng ta đi thỉnh an mẫu thân, không còn phải đối diện với bà bà kia nữa, tâm tình dĩ nhiên dễ chịu hơn nhiều.

Ba ngày sau.

"Tiểu thư, cái người họ Tần kia đến rồi."

Ta bước ra cổng lớn, không cho hắn vào phủ.

Tần Trạch ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống ta:

"Nàng có hối hận không?"

"Chưa từng."

Lúc ấy, một gia nhân của Tần phủ vội vàng chạy tới:

"Đại nhân, Tình Tuyết nương tử động thai khí rồi!"

Tần Trạch liền vội vã giục ngựa rời đi.

Hắn vừa đi, Lục Kiều Kiều liền tới, nhảy xuống từ xe ngựa, vừa nhìn thấy bóng lưng Tần Trạch liền quát:

"Muội còn gặp cái tên cẩu nam tử ấy làm gì? Mau tới đây xem mấy người ta chọn cho muội đi!"

Ta đau đầu, bị tẩu tử quấn lấy xem hết tranh vẽ các nam tử cũng đủ mệt rồi, còn xem nữa ư?

Nhưng Lục Kiều Kiều chẳng thèm bận tâm điều đó, cứ thế giới thiệu từng người một, chỉ mong có thể sớm gả ta đi lần nữa.

"Ta là người đã hòa ly, người ta vốn dĩ sẽ chẳng để tâm đâu."

Lục Kiều Kiều trừng mắt: "Bọn họ dám à?"

"Quận Vương phi của chúng ta oai phong thật đấy."

Lục Kiều Kiều chính là chính thê của Khang Ninh Quận Vương.

"Muội còn cười được à?"

"Không cười, không cười… ta xem đây."

Nửa canh giờ sau.

"Chỉ nhìn tranh vẽ cũng chẳng thấy rõ gì, chúng ta phải gặp người thật mới được."

"Vừa khéo mấy ngày nữa Vương phủ của Dự Vương có mở yến thưởng cúc, chúng ta cùng đi đi."

Nàng không cho ta cơ hội từ chối, đến ngày ấy, ép ta ngồi yên để nàng trang điểm suốt một canh giờ, rồi kéo ta lên xe ngựa.

Vì không muốn mẫu thân lo lắng, ta đành đi theo.

Tại yến thưởng cúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!