08
Hôm nay là ngày đại hôn của ta, Phó Thần đã sớm bố trí người canh giữ xung quanh Sở phủ.
Là để đề phòng Tần Trạch.
Ta biết, nhưng không ngăn cản.
Vương phủ Dự Vương.
"Một bái thiên địa!"
"Hai bái cao đường!"
"Phu thê giao bái!"
"Đưa vào động phòng!"
"Lễ thành!"
Vương phủ Dự Vương náo nhiệt vui mừng.
Trong tân phòng, khăn voan đỏ trước mắt ta bị vén lên, đập vào mắt là nụ cười rạng rỡ của Phó Thần.
"Nương tử?"
"Tướng công?"
Phó Thần ôm chặt lấy ta: "Nàng cuối cùng cũng là của ta rồi."
"Hôm nay Tần Trạch tới quấy rối, ta đã đuổi hắn đi rồi."
Hắn còn cẩn thận nhìn sắc mặt ta.
"Chàng làm rất tốt, hắn tới chỉ mang theo xúi quẩy."
"Ta cũng nghĩ như vậy."
Phó Thần muốn dò xem ta có còn để tâm đến Tần Trạch không, tâm tư ấy ta cũng chẳng buồn vạch trần.
Quả thực, Tần Trạch và ta đã không còn liên quan gì nữa.
Phí tâm vì kẻ không liên quan, hắn không xứng.
"Nương tử, nàng yên tâm, sau này ta nhất định sẽ đối tốt với nàng, thật thật tốt."
"Tướng công, thiếp cũng sẽ thật thật tốt với chàng."
Ta còn lấy từ trong tay áo ra một khối ngọc bội dương chi bạch ngọc, Phó Thần kinh hỉ: "Tặng cho ta sao?"
"Ừm, thiếp tự tay khắc đấy."
"Đa tạ nương tử, thật sự đẹp lắm."
"Nương tử với ta quả nhiên tâm ý tương thông, ta cũng có thứ muốn tặng nàng."
Ta kinh ngạc hỏi: "Là gì vậy?"
Phó Thần từ dưới gối lấy ra một chiếc hộp, bên trong là một cây trâm hoa đào bằng bạch ngọc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!