06
Về đến nhà, tôi đi tắm.
Khi cởi quần áo ra, tôi nhìn thấy trên chiếc váy có một vết đỏ tươi rõ ràng, mọi hy vọng cuối cùng trong lòng tôi cũng hoàn toàn tan biến.
Tôi úp mặt vào tay một lúc lâu, quyết định không nghĩ ngợi nữa.
Sau khi dọn dẹp xong, tôi pha một tách trà gừng đường đỏ. Bụng dưới ấm lên, cảm giác dễ chịu hơn nhiều.
Tôi liếc nhìn điện thoại.
Không có cuộc gọi hay tin nhắn nào từ Thư Minh Nam.
Cơn mưa lớn bất chợt không làm anh nhớ ra việc hỏi xem tôi đã về nhà an toàn hay chưa.
Tôi bỗng bật cười một cách vô thức.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Người gọi là mẹ của Thư Minh Nam.
"Gia Gia, điện thoại của A Nam không liên lạc được. Nó có ở bên con không?"
Giọng nói của bà yếu ớt và mệt mỏi.
"Dạ, dì ơi, anh ấy đang ở ngoài. Có chuyện gì sao ạ?"
"Dì bị sốt, chóng mặt lắm…"
Câu nói của bà bị cắt ngang, điện thoại đột ngột ngắt kết nối.
Tôi gọi lại, nhưng không ai bắt máy.
Mẹ của Thư Minh Nam sống một mình đã nhiều năm, tôi bắt đầu lo lắng.
Lập tức gọi cho Thư Minh Nam, nhưng điện thoại của anh báo tắt máy.
Không chần chừ, tôi gọi ngay 110, sau đó nhanh chóng xuống lầu bắt xe đến bệnh viện gần nhà bà.
Nhà của mẹ Thư Minh Nam ở vùng ngoại ô, cách thành phố khoảng hai giờ xe. Trời mưa lớn như trút nước, đến khi tôi tới bệnh viện thì đã là nửa đêm.
Mẹ của anh ấy đang được theo dõi trong phòng cấp cứu. Bác sĩ nói may mà 110 đưa đến kịp, nếu không thì rất nguy hiểm đến tính mạng.
Phòng cấp cứu không cho phép vào, tôi ngồi trên chiếc ghế ngoài hành lang, lặng lẽ chờ đợi.
Sau khi ở bên Thư Minh Nam, mẹ anh ấy đối xử với tôi rất tốt.
Bà biết tôi từ nhỏ đã không có cha mẹ, lớn lên nhờ ông nội nuôi dưỡng, nên mỗi dịp nghỉ lễ đều gọi tôi về nhà ăn cơm.
Vào những ngày lễ hoặc khi chuyển mùa, bà luôn mua quần áo và giày dép cho tôi, thậm chí còn chu đáo hơn cả những gì bà chuẩn bị cho con trai mình.
Tôi từ nhỏ chưa bao giờ cảm nhận được sự chăm sóc tỉ mỉ như tình thương của mẹ, nên khi ấy tôi nghĩ, sau này được làm người nhà với Thư Minh Nam và mẹ anh ấy, chắc chắn sẽ là niềm hạnh phúc lớn nhất của đời tôi.
Tôi ngồi cả đêm trên chiếc ghế lạnh lẽo ở hành lang bệnh viện.
Nhiệt độ đột ngột giảm xuống, tôi ra khỏi nhà vội vã nên chỉ mặc một chiếc áo mỏng. Bụng dưới lại bắt đầu đau âm ỉ.
Tôi co người lại, vừa lạnh, vừa đói, vừa khó chịu, đầu óc mơ màng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!