Chương 2: (Vô Đề)

Sau khi anh ấy rời đi, Ninh Hoan Hoan nghiêng đầu, nhìn tôi từ trên xuống dưới với ánh mắt hơi bất ngờ. 

"Không ngờ chị dâu xinh đẹp thế! Anh Nam nói chị vẫn đang học tiến sĩ? Thật ngưỡng mộ mấy người còn được hưởng phúc trong tháp ngà như chị. Không như bọn em, phải làm trâu làm ngựa ngoài xã hội để kiếm tiền." 

"Tất cả đều như nhau thôi." 

Tôi cười nhẹ trả lời, đồng thời cũng lặng lẽ quan sát cô ấy. 

Ngũ quan không quá nổi bật, nhưng giữa đôi mày mang nét đáng yêu tự nhiên. Dáng người nhỏ nhắn, chiếc váy ôm eo mặc trên người cô ấy trông hơi rộng, tạo cảm giác trống trải khiến người ta bất giác sinh lòng muốn che chở. 

Thư Minh Nam mang đến một bộ dụng cụ ăn dùng một lần, gắp một ít cơm từ nắp hộp của anh ấy cho tôi, sau đó mở hộp gà quay tôi mang đến, mỉm cười nói: 

Bắt đầu ăn thôi! 

Ninh Hoan Hoan tự nhiên gắp mấy lát cà rốt ở lớp trên cùng của gà quay để ăn trước. 

Thư Minh Nam mỉm cười nhìn cô ấy, đợi cô ăn xong mới bắt đầu chia thịt gà. 

Tôi khẽ nhíu mày. 

Những lát cà rốt đó là tôi cố ý cắt thành hình trái tim, mỗi lần đều đặt vài lát lên món ăn. 

Hành động của Ninh Hoan Hoan rất quen thuộc và tự nhiên, rõ ràng những ý tưởng nhỏ bé mà tôi tưởng là đặc biệt ấy… 

Hóa ra, đều là cô ta ăn hết. 

"Ninh Tiểu Cường, đùi gà theo thường lệ tặng cho em." 

Thư Minh Nam gắp một cái đùi gà bỏ vào bát của Ninh Hoan Hoan. 

Ninh Hoan Hoan như một cô công chúa nhỏ đã quen được phục vụ, đón nhận món ăn một cách tự nhiên mà chẳng tỏ vẻ khách sáo hay nói lời cảm ơn nào. 

Cắn một miếng, cô ấy vừa nhai vừa lẩm bẩm như chợt nhớ ra điều gì: 

"Chị dâu không thích ăn đùi gà à?" 

Nửa con gà quay, chỉ có một cái đùi. 

Thư Minh Nam lấy một tờ khăn giấy đưa cho cô ấy. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Cô ấy thích ăn thịt lưng gà hơn." 

Ninh Hoan Hoan nhận lấy khăn giấy, nghiêng đầu cười nói: 

"Trên đời lại có người không ăn đùi gà mà thích ăn thịt lưng gà sao?" 

Tôi cúi thấp mắt. 

Đúng vậy, ai lại thích ăn thịt lưng gà chứ? 

Chẳng qua là lúc ở bên Thư Minh Nam, tôi cố tình nói thế để anh ấy có thể ăn nhiều hơn mà thôi. 

02 

Tôi không biết mình có nên giận Thư Minh Nam hay không. 

Tôi và anh ấy là bạn cùng học thạc sĩ trong cùng một khoa. Sau khi tốt nghiệp, anh ấy vào làm ở một công ty lớn, còn tôi tiếp tục học lên tiến sĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!