Chương 17: (Vô Đề)

Anh đi đến trước mặt tôi, đứng lại. 

"Về sau, nếu em nói dừng, anh sẽ dừng. Được không?" 

Tôi mím môi: 

"Thật sự giữ lời chứ?" 

Anh gật đầu: 

Giữ lời. 

Thì ra địa điểm khác nhau, cảm giác cũng khác nhau. 

Chiếc giường nhỏ hẹp của tôi, lại mang đến một hương vị khác hẳn. 

Kỷ Tuấn Tu thở dài mãn nguyện. 

"Anh thích chiếc giường của em." 

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa phòng ngủ. 

Tôi cau mày: 

"Vừa nãy anh đã đóng cửa lớn chưa?" 

Anh chớp mắt: 

"Cửa không phải tự động đóng sao?" 

Cánh cửa từ từ bị đẩy ra, tôi vội túm chăn trùm lên đầu Kỷ Tuấn Tu. 

Tôi kinh ngạc khi thấy, Thư Minh Nam mặc vest chỉnh tề, tay ôm một bó hoa hồng đỏ bước vào. 

Anh nhìn thấy tôi, tươi cười rạng rỡ: 

"Tống Gia, 4 tháng rồi, chúng ta nên làm hòa thôi. Anh đến đón em về nhà. Lần trước em chăm sóc anh lúc anh bệnh, anh biết ngay rằng—" 

Nói đến đây, anh bỗng khựng lại. 

Kỷ Tuấn Tu từ trong chăn lười biếng thò đầu ra, gương mặt lạnh lùng nhìn anh. 

Bó hoa rơi xuống đất, đồng tử của Thư Minh Nam giãn to. 

Anh ta là ai!? 

Tôi tựa vào đầu giường, vỗ nhẹ lên gương mặt đẹp trai của người đàn ông dưới thân mình. 

"Đừng hoảng, chỉ là bạn giường thôi mà." 

Mắt Thư Minh Nam đỏ lên, nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Kỷ Tuấn Tu, rồi ngẩn ngơ đứng tại chỗ, cả buổi không nói được câu nào. 

Kỷ Tuấn Tu mất kiên nhẫn, lạnh lùng lên tiếng: 

Ra ngoài. 

Cơ thể Thư Minh Nam run rẩy, như người mất hồn lao ra khỏi cửa. 

Bạn giường? 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!