Sáng ngày thứ ba, Kỷ Tuấn Tu mở mắt ra.
Tôi đang chăm chú nhìn hàng lông mi của anh.
Hàng mi dài khẽ run nhẹ, bất ngờ, một đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào tôi.
Nước mắt tôi lập tức rơi xuống.
Những ngày qua, thứ gì đó đã chống đỡ tôi cuối cùng cũng sụp đổ.
Tôi gục đầu lên người anh, bật khóc nức nở.
Anh đưa tay, nhẹ nhàng vỗ lên vai tôi.
"Tống Gia, anh không sao, đừng sợ."
Một lúc lâu sau, tôi mới bình tĩnh lại. Khi đút anh ăn cháo, tôi hỏi ra câu hỏi đã lởn vởn trong đầu suốt mấy ngày nay.
"Kỷ Tuấn Tu, tại sao?"
Tôi không phải kẻ ngốc.
Phần nào tôi cũng cảm nhận được sự khác biệt của anh dành cho tôi.
Nhưng tôi từng nghĩ đó chỉ là một chút cảm tình nảy sinh tự nhiên trong quá trình ở cạnh nhau lâu ngày mà thôi.
Là một dạng kết nối tình cảm rất bình thường.
Dù đã có một đêm hỗn loạn ấy, nhưng điều đó có ý nghĩa gì chứ?
Tại sao anh lại bất chấp tính mạng để cứu tôi?
Kỷ Tuấn Tu khẽ mỉm cười.
"Anh không biết nữa, trong khoảnh khắc ấy, cơ thể đã hành động trước cả ý thức."
Anh ngừng lại vài giây, rồi nhẹ nhàng nói thêm:
"Nếu được chọn lại, anh vẫn sẽ làm thế."
Tôi sững người.
Anh bỗng nắm lấy tay tôi, ánh mắt rực sáng nhìn tôi chăm chú.
"Tống Gia, hôm đó anh còn chưa nói xong."
"Anh muốn nói gì? Em đang nghe đây."
Anh mím môi, dùng một giọng điệu trầm ổn như khi phân tích dữ liệu mà lên tiếng:
"Thời gian qua, anh đã nghĩ rất nghiêm túc. Anh hiểu rằng em vừa thoát khỏi một mối quan hệ, không muốn bắt đầu lại ngay cũng là điều dễ hiểu."
Nói đến đây, anh dừng lại một chút.
"Nhưng hôm đó em nói, rằng người trưởng thành đều có nhu cầu cơ thể. Anh tập thể dục mỗi ngày, bổ sung vitamin hàng ngày, có cả cơ bụng lẫn cơ tay. Nếu em muốn, anh có thể thử…"
Tôi tròn mắt, lắp bắp:
Thử… thử gì cơ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!