Chiều hôm đó, đến phòng thí nghiệm, từ xa tôi đã thấy Kỷ Tuấn Tu với dáng người cao ráo, đang đứng trước cửa như thể chờ tôi.
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh bước tới, chưa đợi anh mở lời, tôi đã nói trước:
"Không cần để tâm đâu."
Anh sững lại, ánh mắt thoáng hiện vẻ nghi hoặc.
Tôi mím môi, nói tiếp:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Chúng ta đều là người trưởng thành, ai cũng có nhu cầu sinh lý, rất bình thường, cứ coi như chuyện đó chưa từng xảy ra đi."
Anh nhìn tôi, đôi mắt trong trẻo sáng ngời dần tối lại, rồi từng chút một, ánh mắt ấy lạnh lẽo đến tận cùng.
"Em thực sự nghĩ như vậy?"
Tôi gật đầu:
Tất nhiên.
Nếu không thì sao?
Tôi và anh vốn không thuộc cùng một thế giới.
Vừa mới kết thúc một mối quan hệ không mấy tốt đẹp, tôi không muốn lại tự đưa mình vào một tình huống đầy bất định nữa.
Kỷ Tuấn Tu trở lại dáng vẻ lạnh lùng, vô tình như một cỗ máy. Cái gì cần mắng thì mắng, cái gì cần phạt thì phạt, không nể tình một chút nào.
Anh giống hệt như khi tôi mới quen anh vậy.
Các sư huynh sư muội đều kêu than không ngừng, chẳng hiểu tại sao thời tiết lại đột nhiên thay đổi như thế.
Ngay cả giáo sư cũng không hiểu nổi:
"Dự án vẫn đang vận hành rất tốt mà, sao cậu ấy lại như vậy..."
Tôi và anh nói chuyện bình thường, giao tiếp bình thường. Nhưng chỉ dừng lại ở đó.
---
Mẹ của Thư Minh Nam đột nhiên gọi điện cho tôi.
Bà nói rằng bà đã đến thành phố này, biết chuyện tôi và Thư Minh Nam chia tay, và muốn gặp tôi một lần.
Tôi do dự một chút rồi đồng ý.
Dù sao đi nữa, mẹ anh đối với tôi rất tốt, tôi cũng nên chính thức chào từ biệt bà.
Khi đến nơi, tôi phát hiện Thư Minh Nam đang bệnh, nằm trên giường ngủ mê man, mẹ anh ở bên cạnh chăm sóc.
Đôi mắt bà đỏ hoe, nói với tôi:
"Tống Gia, chuyện của hai đứa bác đều biết cả rồi. A Nam dạo này gầy đi rất nhiều, nó rất muốn con quay lại, tuy không nói ra, nhưng làm mẹ, bác hiểu rõ."
Tôi khẽ đáp:
"Bác à, con và anh ấy... không thể quay lại được nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!